“Ha ha…”, Tô Minh bật cười rồi đột nhiên quát lớn về phía thành Hủy Diệt: “Nếu đã đến rồi thì tại sao không xuất đầu lộ diện?”
Người khác không cảm nhận được nhưng Tô Minh có thể chắc chắn, hiện giờ những quái vật đứng phía trước thành Hủy Diệt và xuất hiện ở trước mặt mọi người, không phải là toàn bộ của thành đó.
Vẫn còn những cường giả vẫn chưa ra khỏi thành.
“Tô Minh! Kể cả cậu là chuyển thế tái sinh nhưng vẫn bị tiêu diệt thôi”, sau mấy hơi thở, trong lúc yên tĩnh thì một giọng nói già nua, khàn khàn từ trong thành Hủy Diệt vang lên.
Sau đó mấy bóng hình từ trong thành đi ra.
Người dẫn đầu là một bà lão mắt chột, cụt tay, khắp mặt đều là vết kiếm. Bà ta không có tóc, không có răng, lưng còng, mặt mũi rất dữ tợn.
Khắp người bà ta toát ra khí tức màu đen, dường như có linh hồn nhưng lại ngưng tụ thành hình hài cốt.
Bên cạnh bà ta còn có hai người đàn ông trung niên và một người trẻ tuổi.
Bà lão đó ở cảnh giới Tiên Hoàng.
Đúng vậy! Là cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai, tử khí quấn quanh người dường như nguyên thọ sắp hết nhưng là cảnh giới Tiên Hoàng thực thụ.
Còn hai người trung niên bên cạnh bà ta đều là cảnh giới Tiên Tôn tầng tám, một người thấp bé, tướng mạo xấu xí, nửa bên mặt hõm xuống. Còn một người thì thân người thẳng đứng, tướng mạo bình thường, thậm chí trông cũng tuấn tú nhưng đôi mắt trống rỗng, không có lòng tử.
Còn người trẻ tuổi kia thoạt nhìn không khác gì người bình thường, cũng ít tuổi, một triệu tuổi là cùng. Nhưng điều đặc biệt là trên trán hắn có một ký hiệu Ma Thần Pháp Tương vô cùng rõ nét.
Rõ ràng là hắn thu lại khí tức nhưng khí tức hủy diệt trên người thì nặng đến mức khó tưởng.
Người trẻ tuổi này chính là yêu nghiệt đại khí vận đột nhiên phất lên gần đây của thành Hủy Diệt, tu luyện quy luật Hủy Diệt lên đến Cửu Đoạn.
Cũng nhờ có hắn mà khí vận của nền văn minh Xương mới không trấn áp được thành Hủy Diệt, mới dẫn đến việc thành Hủy Diệt xuất thế sớm hơn.
Người trẻ tuổi này ở cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng, chưa đến một triệu tuổi mà đã ở cảnh giới này thì đúng là chấn động.
“Xin chào Quỷ bà bà, xin chào hai vị thành chủ và cậu chủ”, khi bốn người đi ra khỏi thành Hủy Diệt thì cô gái áo đỏ tay cầm roi đầu rắn, cung kính khom người nói.
Còn tất cả mọi người của học viện Hỗn Độn ở bên này gần như đều đờ người ra.
“Cảnh… Cảnh giới Tiên Hoàng?”, đầu lưỡi của Bạch Kiếm cũng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Quỷ bà bà, nói.
“Chính là bà ta! Chính là kẻ còn sống sót trong những người bị tiền kiếp của Tô Minh đánh trọng thương phải bỏ chạy”, Lô Hư ngưng giọng nói, trong giọng nói là vẻ tuyệt vọng đến xương tủy.
Về lý mà nói, trong đám bị thương nặng và bỏ trốn hơn tỷ năm trước, chắc không còn ai sống sót mới phải. Nếu vẫn còn sống thì chắc không dám quay đầu phản đòn. Thậm chí không thể nào có thể vươn lên cảnh giới Tiên Hoàng như này…
“Một người ở cảnh giới Tiên Hoàng, một người bán bộ Tiên Hoàng, hai người ở cảnh giới Tiên Tôn tầng tám…”, Tống Xạ Sơn cười khổ, nói. Sức mạnh của thành Hủy Diệt đã nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.
Cứ tưởng rằng thành Hủy Diệt chỉ đang ở tầng 3 nhưng kết quả là họ đã vươn lên tầng 10.