Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Như mộng như ảo.  

 

Trên mặt Tô Minh hiện lên một nụ cười, nụ cười vừa hiểu rõ vừa say mê.  

 

"Đáng chết! Tô Minh chìm vào ảo ảnh rồi!", trên chiến thuyền con thoi, Phong Vũ Vân thất kinh, thầm chửi một tiếng, tiếp theo đó liền lớn giọng gào lên: "Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, tỉnh lại đi!"  

 

"Không dễ dàng thức tỉnh vậy đâu, đây là ảo cảnh do Vu Diệt Đại Trận tạo nên, cho dù có thả vào ngoại thành trong nền văn minh cấp hai cũng thuộc loại vô cùng đỉnh cấp. Cho dù có người con gái thần hồn huyền bí trong thần hồn thức hải của Tô Minh thì lúc này muốn đánh thức tên tạp chủng này cũng chỉ là chuyện viển vông", Minh Đạn nhe răng trợn mắt, cười đắc ý nói.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Người ngoài có thể nhìn ra, đột nhiên có một thanh kiếm xanh biếc lập tức từ địa mạch dưới đất xuất hiện trước người Tô Minh.  

 

Kiếm rất nhỏ.  

 

Lại có tải trọng lên đến hàng tỷ sắc bén, chịu tải cho cả lực lượng chư mạch của tầng Huyền Vu.  

 

Lặng yên không một tiếng động, kiếm động!  

 

Vừa động đậy đã là tốc độ cực hạn, chính là tốc độ còn nhanh hơn cả thuấn di.  

 

Kiếm này chỉ khóa chặt cả người Tô Minh chứ không phải nhắm vào những điểm trí mạng trên người anh như yết hầu, đầu, tim, bởi vì Minh Đạn hiểu rõ, Tô Minh gần như bất tử bất diệt... cho dù bị nghiền nát tim phổi và lục phủ ngũ tạng thì vẫn có thể hồi phục trong nháy mắt.  

 

Muốn giết chết Tô Minh không dễ dàng như vậy.  

 

Trước đây, ông ta đã từng bàn luận kế sách lâu dài với Nhiếp Thanh Cầm, bàn luận xem làm thế nào mới có thể hoàn toàn giết chết Tô Minh.  

 

Kết quả thảo luận cuối cùng rất đơn giản - đó là nháy mắt hủy diệt toàn bộ huyết nhục, xương tủy, cốt cách toàn thân Tô Minh, ngay đến một tế bào một giọt máu cũng không để lại, như vậy thì anh làm thế nào mà chết rồi còn sống lại được?  

 

Bất luận chết rồi sống lại kiểu gì cũng không thể hư không tạo nên, đều phải cần một vài vật dẫn.  

 

Mà thanh kiếm nhỏ xíu này lại có thực lực hủy diệt Tô Minh thành hư vô trong nháy mắt, bởi vì thanh kiếm này chính là kiếm hồn Huyền Vu!  

 

Không biết bao nhiêu tỷ năm trước, tộc Huyền Vu đã tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên võ đạo mới có thể luyện chế được một thanh kiếm hồn này.  

 

Cái gọi là kiếm hồn chính là do kiếm ý sau khi đạt đến một cấp độ chí cao diễn hóa tạo thành.  

 

Kiếm hồn cực mạnh, đặc biệt là về mặt tấn công, có thể nói là mạnh đến cực điểm.  

 

Kiếm hồn Huyền Vu cũng chính do quá mạnh nên cho dù sau này tộc Minh có được nhưng những năm nay đều không thể dùng...  

 

Dùng một lần cái giá quá lớn. Dùng một lần ước chừng sẽ phải tế ra sát khí nhiều như biển lớn.  

 

Sát khí vô biên còn sót lại ở cả tầng Huyền Vu ước chừng có thể hỗ trợ cho kiếm hồn xuất kiếm ba lần nhiều nhất là năm lần mà thôi, nhiều hơn nữa thì tầng Huyền Vu sẽ trực tiếp nổ tung!  

 

Kiếm hồn Huyền Vu này cũng là một trong những con át chủ bài lớn nhất của tộc Minh, duy nhất chỉ có tộc trưởng tộc Minh mới có tư cách để nắm giữ.  

 

Vì giết chết Tô Minh, tộc Minh lại quả quyết ngả bài, không còn giữ lại bất cứ thứ gì.  

 

"Kiếm hồn Huyền Vu?", trong không gian kính, mắt Nhiếp Thanh Cầm sáng lên, tộc Minh dường như không đơn giản! Con bài chưa lật như vậy không chừng thật sự có thể giết chết Tô Minh!  

 

Nhiếp Thanh Cầm muốn nhìn thấy cả tộc Minh và Tô Minh hai bên cùng thiệt hại.  

 

Nhưng nếu tộc Minh thật sự có thể giết được Tô Minh thì chẳng phải những chí bảo trong tay Tô Minh đều sẽ rơi vào tay người tộc Minh sao?  

 

"Đáng chết", tâm trạng của Nhiếp Thanh Cầm có chút không tốt lắm, dựa theo những gì bà ta hiểu biết về kiếm hồn Huyền Vu thì Tô Minh rất có khả năng sẽ bị giết trong giây lát, nhất là giờ phút này, Tô Minh còn đang đắm chìm trong ảo cảnh!  

 

Đến rồi.  

 

Lúc Nhiếp Thanh Cầm thầm chửi mắng, kiếm hồn Huyền Vu đó đã đến trước mặt Tô Minh, cách Tô Minh chỉ còn khoảng một tấc nữa thôi.  

 

Gần như sát sườn vậy.  

 

"Chết đi", nụ cười của Minh Đạn đã nở tươi ra hết cỡ.  

 

Đến bốn vị Thái Thượng trưởng lão còn lại của tộc Minh cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều.  

 

Thế nhưng.  

 

Vui quá hóa buồn!  

 

Bởi vì, kiếm hồn Huyền Vu đó rõ ràng chỉ còn cách trước người Tô Minh một tấc nữa lại... lại... lại dừng lại.  

 

Đúng.  

 

Lại một lần nữa ngưng trệ mơ hồ kỳ lạ.  

 

Nụ cười của Minh Đạn gần như bị dừng lại trong lúc đang co quắp.  

 

Choáng váng.  

 

"Ảo cảnh không tồi, thật muốn cứ mãi đắm chìm trong ảo cảnh", Tô Minh cười nói.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK