Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không biết cô Ngư đến tìm Tô Minh có chuyện gì không?”, Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, hỏi.   

 

“Chuyện gì thì liên quan gì đến ông?”, Ngư Đằng nói với vẻ không khách khí. Kể cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, kể cả Ngư Đằng chỉ đang ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.   

 

“Câm mồm!”, Ngư Dung Băng lên tiếng trách mắng Ngư Đằng.   

 

Sau đó, Ngư Dung Băng do dự một lát, nói: “Tôi có quen biết với sư tôn của anh ta, nhận lời mời của sư tôn anh ta nên hôm nay đến gặp”.   

 

Ngư Dung Băng chỉ nói thế chứ không nói gì khác.   

 

Lâm Chân Võ thở phào một cái. May quá, là bạn, chứ không phải kẻ địch.   

 

“Tô Minh đang bế quan! Vì vậy, mời ba vị tạm thời ở lại học viện Linh Võ đợi ít hôm”, Lâm Chân Võ cười nói rồi làm tư thế mời.   

 

“Chuyện này…”, Ngư Dung Băng khẽ chau mày.  

 

Cô ta rất sốt sắng.   

 

Bởi vì cô ta không chắc là bao giờ thì người mà tư chủ Tư Nam Quân của đại lục Thần Thương phái đến sẽ đến đây, có lẽ là nửa tháng sau mà cũng có thể là ngày mai.    

 

Cô ta rất sốt ruột, vậy mà giờ vẫn còn phải đợi Tô Minh bế quan kết thúc.   

 

Ngư Đằng và Ngư Vọng rất muốn mắng người. Tô Minh là cái thá gì, hắn có xứng không?  

 

Bắt cô chủ phải đợi hắn ư?   

 

Một con kiến nhỏ bé mà cũng cần bế quan ư?  

 

Hắn có bế quan đến cỡ nào thì có thể có tên trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long sao?   

 

Nực cười!  

 

Tiếc rằng hai người chưa lên tiếng mắng người thì đã bị Ngư Dung Băng ngăn lại.   

 

“Được!”, Ngư Dung Băng đồng ý.    

 

“Mời ba vị!”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm rồi làm tư thế mời. Học viện Linh Võ vừa mới xây lại mấy tòa nhà rất đẹp, vừa hay có thể dùng đến.   

 

“Viện trưởng Lâm! Học viện Linh Võ bị làm sao à? Sao phải xây dựng hết lại thế này?”, Ngư Dung Băng tò mò hỏi.   

 

“Chuyện này…”, Lâm Chân Võ do dự một lát, cuối cùng cười khổ nói: “Cũng tại Tô Minh! Thiên phú võ đạo của câụ ta kinh khủng quá nên đã mang đến một số chuyện tốt và chuyện xấu cho học viện”.   

 

Lâm Chân Võ cũng không giải thích gì nhiều.   

 

“Phụt!”, Ngư Dung Băng thì bình thường, chỉ có Ngư Đằng và Ngư Vọng không chịu nổi nên bật cười cùng lúc: “Viện trưởng Lâm! Ông nói là thiên phú võ đạo của Tô Minh rất khủng khiếp?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK