Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Còn Tư Đồ Diên thì càng vui mừng đến phát điên.  

 

Trời ơi!  

 

Quay đi quay lại, bây giờ Tô Minh lại đồng ý với hắn ta.  

 

Coi như là lời khiêu chiến đã được hợp thức hóa.  

 

Chung quy lại cũng không thể nói là ỷ lớn hiếp bé, cướp đoạt kiếm Vô Lượng gì nữa rồi nhỉ? Cuối cùng cũng không làm hỏng danh tiếng của học viện Kỷ Nguyên nữa nhỉ?  

 

"Cậu nói đi!", Tư Đồ Diên mắt sáng lên, hận nỗi không thể tán thưởng Tô Minh một câu quả là người tốt.  

 

"Nếu khiêu chiến thì chẳng có gì thú vị, chi bằng đổi thành trận chiến sinh tử đi, đúng, chính là kiểu không chết không xong đó", Tô Minh nghiêm túc nói: "Tôi biết anh Tư Đồ thích thanh kiếm này, chúng ta đánh một trận, nếu như tôi chết thì thanh kiếm này sẽ là của anh, thế nào?"  

 

Tư Đồ Diên lại càng trợn tròn mắt!  

 

Bản thân ngủ gà ngủ gật được đưa cho cái gối đã tốt lắm rồi, không ngờ giờ lại còn được tặng thêm tấm chăn cái nệm nữa ư?  

 

Điều trong lòng hắn mong ngóng nhất đó chính là được đấu một trận với Tô Minh, không ngờ Tô Minh lại như đi guốc trong bụng hắn, hoàn toàn nắm rõ, lại còn phụ họa theo!  

 

"Cậu Tô, cậu đúng là người tốt", Tư Đồ Diên cảm thán nói, lúc này không những có thể đường đường chính chính đánh một trận, đường đường chính chính lấy được kiếm Vô Lượng, mà còn có thể đường đường chính chính giết chết Tô Minh, diệt họa về sau!  

 

Đây không phải là người tốt thì là cái gì?  

 

"Anh Tô, anh... ", Tống Cẩm Phồn có chút tức giận, thật sự muốn khóc rồi...  

 

"Nhóc con, cứ tin anh là được", Tô Minh xoa đầu Tống Cẩm Phồn rồi nói: "Đứng xa ra chút, đừng để máu dính lên người".  

 

Tống Cẩm Phồn cũng không biết nói gì nữa, vừa mong đợi, vừa kỳ lạ, vừa căng thẳng, vừa lo sợ, vừa không biết phải làm thế nào, cứ run rẩy chỉ có thể đứng sang một bên.  

 

"Nghiêm Hà, cho nên mới nói có những lúc lại kỳ diệu như vậy đó, cô không thể biết một người có thể não tàn được đến cỡ nào đâu, cũng không thể đoán được một người có thể tự đại đến mức nào", Bạch Mộc Huyên cảm thán sâu xa nói.  

 

Giữa sân, Tô Minh và Tư Đồ Diên mặt đối mặt, xung quanh đã có khoảng trống rồi.  

 

Quần chúng chăm chú nhìn.  

 

"Hừ, thú vị đấy", cùng trong tích tắc không hề có dấu vết nào, Tô Minh lại nhìn lên phía trái không gian hư không bên trên một cái.  

 

Có người đứng trong hư không đang quan sát anh.  

 

Là một bà lão, một bà lão đã đạt đến cảnh giới Tiên Tổ tầng năm! Một bà lão còn cao hơn Tiêu Quân một tiểu cảnh!  

 

"Lại nhắm vào mình rồi, có vẻ như là đến là vì mình", Tô Minh âm thầm lẩm bẩm, trong lòng đã phán đoán ra, mặc dù khí tức nhắm vào anh của bà lão tương đối mỏng manh, mỏng manh đến mức như ảo giác vậy, đổi lại kẻ có cảnh giới Tiên Tổ tầng bốn như Tiêu Quân thì e là cũng không thể cảm nhận được, nhưng Tô Minh lại có thể nhận ra, không phải chuyện đùa, thần hồn của anh đã mở ra một cấp bậc mới, thoải mái có thể cảm nhận được.  

 

"Dường như còn có một tia sát ý", Tô Minh lại lẩm nhẩm tự nói, anh đã phán đoán ra.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK