Trên mặt đầy vẻ vui mừng cùng kích động, hơi mất kiểm soát.
“Mau mời anh ấy vào”.
Khu nhà của đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành có bốn tầng.
Hai tầng đầu là sảnh đấu giá, tầng thứ ba bình thường không mở, chỉ dùng để làm kho và phòng chứa đồ.
Mà tầng bốn tổng cộng có hơn 2000 m2 chia thành tiền sảnh, trung viện và hậu đường.
Tiền sảnh rộng 500 m2 có ba mặt kính, sô pha da thật, vô cùng sang chảnh, thường dùng để tiếp khách.
Trung viện là văn phòng làm việc, 1000 m2, là nơi làm việc mà thỉnh thoảng Tiêu Nhược Dư đến Đế Thành sẽ sử dụng.
Còn về hậu đường, rộng 500 m2 lại là phòng ngủ riêng của Tiêu Nhược Dư, rộng đến giật mình, xa hoa cực kỳ.
Lúc này Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đang ở tiền sảnh.
Sau khi tì nữ đi xuống, rất nhanh sau đó Tô Minh đi thang máy lên.
Dì Cầm đã ẩn mình trong không khí.
Tiêu Nhược Dư ngồi trên ghế sô pha, mặt nở nụ cười nhẹ, khí chất ngút trời.
Tiêu Nhược Dư hôm nay khoác một chiếc cadigan phối với vòng cổ và hoa tai màu đỏ, bên dưới mặc chiếc váy đen dài quá đầu gối, tất chân mỏng màu da ôm trọn đôi chân thon dài, dưới chân đi đôi bốt màu caramel.
Cô ta trang điểm nhẹ, trong vẻ nhàn nhã lịch sự lại mang theo ba phần thanh tao.
Nếu như không có vết sẹo trên mặt thì quả là hoàn mỹ.
“Cậu Tô mời ngồi”, Tiêu Nhược Dư chào hỏi: “Lên trà”.
Tô Minh nhìn sâu vào Tiêu Nhược Dư một cái, nhưng không vạch trần, anh có thể nhìn ra được Tiêu Nhược Dư đang rất sốt ruột, vẻ nhàn nhã nền nã kia chỉ là đóng kịch mà thôi.
Tô Minh tuỳ ý uống vài ngụm trà: “Cô Tiêu, chúng ta bắt đầu đi”.
“Bây giờ bắt đầu?”, tim Tiêu Nhược Dư đập nhanh, hơi ngạc nhiên mà có phần nhiều là kỳ vọng.