"Anh Tông, em vừa thấy người quen, chúng ta đi sang chào hỏi cái nhé", Từ Di Thiến nói với Liên Tông - nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần đang đứng bên cạnh.
"Được!", Liên Tông cười, trong mắt lóe lên vẻ rung động rồi biến mất.
Vẻ ngoài của Ngư Dung Băng thật sự khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa, Từ Di Thiến đã xem như rất đẹp, không thì Liên Tông cũng sẽ không nhìn trúng cô ta. Một cậu ấm của tầng võ đạo cấp cao như hắn ta, muốn người phụ nữ mà không có, ánh mắt khá là bắt bẻ.
Nhưng một Từ Di Thiến xinh đẹp như vậy, nói thật, so với "người quen" trong miệng cô ta thì xấu hơn rất nhiều. Chưa nói đâu xa, chỉ riêng khí chất đã thua xa rồi.
Ngư Dung Băng thật sự rất có khí chất.
Cái vẻ lạnh lùng, cao quý kia tựa như tiên nữ trong truyền thuyết. Quan trọng hơn là cái khí chất ấy không phải do cô ta cố ý làm ra vẻ, mà là tự nhiên toát ra.
Một cô gái tuyệt đẹp như vậy, không gặp thì thôi, đã gặp là duyên số, sao Liên Tông có thể bỏ qua được?
Mà con kiến đứng cạnh Ngư Dung Băng lại trở thành cái đinh trong mắt hắn ta.
Cũng chẳng có lý do đặc biệt nào cả, chỉ có thể nói yếu là cái tội. Vả lại, yếu cũng thôi, đằng này cậu còn dám đụng tới nữ thần mà một kẻ yếu không nên trèo cao, thì đúng là có chết cả ngàn lần cũng đáng!
"Chúng ta đi thôi", cùng lúc đó, Ngư Dung Băng kéo Tô Minh, nói.
Định rời đi.
Trong lòng Ngư Dung Băng có linh cảm xấu.
Cô ta quên mất hình như Từ Di Thiến là người của Thiên Đường Ngục.
Giờ đang ở trên sân nhà của Từ Di Thiến.
Nếu dây dưa với cô ta, đến lúc đó, sẽ rất rắc rối và không thể đi làm được chuyện của mình và Tô Minh.
"Đây chẳng phải là Ngư Dung Băng - nữ thần đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ư? Sao? Thấy người quen không chào hỏi đã đi luôn hả?", Ngư Dung Băng định rời đi với Tô Minh, nhưng sao Từ Di Thiến lại có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Cô ta và Liên Tông bước tới chặn đường của cả hai, khẽ nhíu mày, cười cợt nói.
Ngư Dung Băng càng sợ, càng muốn trốn thì Từ Di Thiến càng không cho!
"Từ Di Thiến, cô muốn làm gì?", Ngư Dung Băng lạnh lùng hỏi.
"Làm gì á? Chẳng làm gì cả, cô sợ gì thế? Khi nào mà một yêu nghiệt như cô cũng biết sợ vậy? Là sợ tôi loan tin cô có bạn trai cho mọi người biết hả?", Từ Di Thiến cười cợt nói, rồi quay sang nhìn Tô Minh: "Trông cũng khá đẹp trai đấy, chậc chậc, anh tên gì? Anh may thật, nữ thần của chúng tôi khá kiêu ngạo đó, không thích ai vậy mà lại nhìn trúng anh".
"Tôi khá may mắn", Tô Minh cười đáp.
"Làm quen chút, tôi là Liên Tông", đúng lúc này, Liên Tông mở miệng: "Hai người muốn mua đá khí tức ư?"
Vẻ ngoài điển trai cộng thêm cảnh giới Chân Vương hậu kỳ của Liên Tông, quả thật rất nổi trội. Hắn ta cười tươi như ánh mặt trời, nhưng chủ yếu là nhìn về phía Ngư Dung Băng.
Dường như muốn để lại ấn tượng tốt với cô ta.
Nhưng mà, Ngư Dung Băng lại rất lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng thèm đáp lại.
Gã sai vặt của tiệm Bát Huyền đứng cạnh lại run bần bật, không biết nên đi hay không đi.
Hắn biết Từ Di Thiến và Liên Tông.
Hai người đó có tiếng không thể chọc vào ở Thiên Đường Ngục.
Một người là nhị hoàng tử của vương triều Thiên Thần ở tầng võ đạo cấp cao. Người còn lại thì là con gái duy nhất của nhị trưởng lão Thần Thường Môn. Ai cũng có lai lịch hiển hách.