Nói dễ hiểu một chút là khi 10 ngàn kiếm ý, 100 ngàn kiếm ý, 1 triệu kiếm ý áp súc lại với nhau, có lẽ sẽ hình thành kiếm nguyên.
Sự chênh lệch ấy có thể nói là rất lớn.
Ngoài ra, còn một sự chênh lệch lớn nữa đó là độ ăn khớp của kiếm nguyên.
Kiếm nguyên có thể phù hợp hoàn mỹ với bất cứ một thanh kiếm hay pháp tắc nào. Đó là điều mà kiếm ý không thể làm được. Nếu kiếm ý phù hợp với một thanh kiếm khác thì sẽ bị hao mòn rất lớn.
Nói cách khác, sau khi có được kiếm nguyên, nếu Tô Minh muốn thì có thể kết hợp Thái U Hỏa với nó, chẳng khác nào sức mạnh sẽ nhân đôi, thậm chí là lớn hơn. Bia Huyền Diệu cũng có thể phối hợp với kiếm nguyên. Vậy, nó sẽ không còn là một Chí Bảo phòng ngự nữa.
Càng đáng sợ hơn là kiếm nguyên còn có thể liên kết cơ thể với thần hồn, điều ấy có nghĩa là gì? Nghĩa là kiếm nguyên không chỉ dùng được trong việc luyện khí, mà còn có thể kết hợp nó vào những khả năng của cơ thể cũng như thần hồn. Điều đó chắc chắn sẽ y như một cái Bug. Ví dụ như khi đánh gần, mỗi lần Tô Minh đều chỉ dùng sức mạnh của cơ thể, sau này, có thể bỏ thêm kiếm nguyên. Vậy, chắc chắn sẽ khiến sức mạnh của nó tăng lên không biết bao nhiêu lần. Còn có bộ hồn kỹ "Thái U Nhiếp Hồn", cũng có thể kết hợp với kiếm nguyên, sức mạnh cũng sẽ trở nên cực kỳ khủng bố.
Tóm lại, khi Tô Minh hiểu được kiếm nguyên, võ đạo của anh đã có một sự nhảy vọt về chất như ngồi tên lửa.
Mà đó còn không phải là hết, vì còn có 69 cột kiếm trụ đợi anh hấp thu.
"Nếu hấp thu hết chỗ ngục tù kiếm trận này, không dám nói có thể khiến kiếm nguyên tăng lên tới nhị đoạn, nhưng ít nhất cũng đạt tới nhất đoạn hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong ấy nhỉ?", Tô Minh rất là mong đợi nói.
Đúng lúc này, bên trong ngục tù kiếm trận, lão tổ Hoang Diệm chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc đứng lên, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Tuy trông ông ta khá bình tĩnh, nhưng thực tế lúc này, ông ta đang dồn sức chuẩn bị bỏ chạy.
Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm nghĩ rằng lỡ mà Tô Minh mở ra ngục tù kiếm trận được thì thực lực và vết thương của ông ta cũng khôi phục, có thể giết chết Tô Minh một cách thoải mái như bóp chết một con kiến. Nhưng khi nhìn thấy Tô Minh cộng hưởng với một cột kiếm trụ, quả thật là yêu nghiệt đến khủng bố, nên ông ta sợ.
Ừ, giờ ông ta đã không còn cái suy nghĩ muốn giết chết Tô Minh nữa, mà chỉ muốn trốn!
Thực tế, khi Tô Minh hấp thu ba đến năm cột kiếm trụ, ông ta đã có thể bỏ chạy. Nhưng, ông ta lại đợi gần một tiếng, hồi phục 7, 80% vết thương, khiến cảnh giới tăng trở lại Tiên Đế tầng tám, mới dám có cái suy nghĩ ấy.
Đúng thế, lão tổ Hoang Diệm bị Tô Minh dọa. Dù trông Tô Minh chỉ là Tiên Vương tầng chín, nhưng từ khi anh bước vào nền văn minh chết Hoang Diệm đến giờ, lại thể hiện giống như một vị thần. Lão tổ Hoang Diệm thật sự không muốn mạo hiểm, dù ông ta biết giết Tô Minh sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.
"Hoang Diệm lẩn trốn!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm khẽ quát một tiếng, ngọn lửa và tiên nguyên đã sớm được ông ta áp súc đến cùng cực lập tức bùng nổ, cơ thể thoáng cái biến mất còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thì.
Nhưng bấy giờ, Tô Minh như đã đoán trước được điều đó, lập tức mở bừng mắt, vả lại, anh chỉ liếc lão tổ Hoang Diệm một cái, bỗng có hai luồng kiếm mang bắn ra từ hai mắt anh.
Sau đó, cơ thể sắp biến mất của lão tổ Hoang Diệm lập tức bị bắt hiện ra từ trong hư không, rồi còn bị khóa lại!
Không gian và thời gian xung quanh lão tổ Hoang Diệm như bị đông cứng, tạo thành một nhà giam. Thấp thoáng có thể thấy được, cả người ông ta bị một dòng khí màu tím nhạt bao phủ. Dòng khí ấy mập mờ, biến hóa muôn màu muôn vẻ. Chỉ liếc một cái mà đầu óc và nền móng võ đạo như bị cắn nuốt, hút đi.
Dòng khí ấy rõ ràng mỏng như một lớp sương mù, nhưng nhìn kỹ thì sẽ nhanh chóng có cảm giác thần hồn như bị tách ra khỏi cơ thể.