Bức tranh rất chân thực.
Ít nhất là dưới ánh mắt của tất cả những người đang ở bên ngoài chiến trường cổ, người trong bức tranh này hình như là Minh Thương.
"Lão rùa, chở tao trở về đại lục trước đi, sau đó, mi bắt lấy người này cho tao, nhớ kỹ là phải bắt sống", Tô Minh tùy ý nói.
"Vâng!", Huyền Võ Tiên Quy gật đầu như giã tỏi, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà chủ nhân giao cho mình, tất nhiên là nó phải hoàn thành thật tốt rồi.
Tô Minh cõng Mạc Thanh Nhạn, thân thể anh chợt lóe lên, thoắt cái đã xuất hiện trên lưng của Huyền Võ Tiên Quy.
Cái mai rùa của Huyền Võ Tiên Quy rất rộng lớn, chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nào thấy điểm cuối của nó, nó khổng lồ cứ như một cái quảng trường vậy.
Cơ thể của Huyền Võ Tiên Quy từ từ nâng lên.
Cả cơ thể to lớn ấy hiện ra, nó khổng lồ đến mức không tài nào tưởng tượng nổi, đường kính của nó đạt tới khoảng chừng mấy trăm cây số.
Khi nó đứng dậy, cả vùng đất Khôi Tiên chìm hẳn xuống.
Sóng thần lên cao dữ dội.
Huyền Võ Tiên Quy chậm rãi bơi trên bầu trời của vùng biển Chúng Sinh, nó di chuyển về phía bờ biển.
Nhìn thoáng qua, tốc độ của Huyền Võ Tiên Quy không nhanh, nhưng bởi vì cơ thể của nó quá mức khổng lồ, nên thoắt cái nó đã di chuyển trên không trung cả mấy ngàn cây số... Tốc độ này còn nhanh hơn một vài hồn thú phi hành có huyết mạch đỉnh cấp, có thể sánh ngang với đại bàng Thái Cổ Kim Trì trong truyền thuyết.
Mạc Thanh Nhạn tỉnh lại.
"Anh Tô, chúng... chúng ta đã chết rồi ư? Bây giờ chúng ta đang ở suối vàng sao?", Mạc Thanh Nhạn có hơi mơ mơ màng màng, gương mặt xinh xắn tinh xảo của cô ấy đầy sự ngây ngô và đáng yêu, đôi mắt long lanh vẫn còn đang mê say.
"Phải, chúng ta đã chết, bây giờ đang ở dưới âm phủ!", tâm trạng của Tô Minh khá tốt, anh không kìm lòng được bèn nói lời trêu đùa Mạc Thanh Nhạn.
Anh vừa dứt lời.
"Anh Tô, chúng ta đã chết thật ư? Xin lỗi, xin lỗi, em xin lỗi, tất cả đều do em, nếu không phải do em liên lụy...", hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng từ trong đôi mắt long lanh, trong trẻo của Mạc Thanh Nhạn.
Cô ấy còn chưa nói hết câu.
"Ư..."
Đôi môi đỏ mọng của cô ấy đã bị lấp kín.
Tô Minh hôn lên đôi môi của cô ấy.
Mãi một lúc lâu sau.
Mạc Thanh Nhạn vô cùng thẹn thùng đến mức không chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đến lúc này, Tô Minh mới dừng lại, anh cười ha hả nói: "Thanh Nhạn, em đáng yêu thật đấy, chúng ta vẫn còn sống mà, còn sống sờ sờ trên đời này, con rùa già kia đã bị anh Tô của em thuần phục rồi, hiện tại, chúng ta đang ở trên mai của nó, con rùa già này đang chở chúng ta về lại bờ biển đấy".
"Hả?", Mạc Thanh Nhạn ngơ ngác, sững sờ.
Tiếp theo, Tô Minh chậm rãi kể cho cô ấy nghe hết những chuyện xảy ra sau khi cô ấy hôn mê.
Mạc Thanh Nhạn vừa nghe vừa kích động, có khi la to, có khi thì cười, lại có khi rơi lệ, cuối cùng, cô ấy ôm chầm lấy Tô Minh, khóc nấc lên: "Anh Tô, sau này đừng dọa Thanh Nhạn nữa, hu hu hu..."
Thời gian dần trôi qua.
Ước chừng sau khoảng một nén nhang.
"Chủ nhân, đã tới bờ biển rồi ạ", giọng nói của Huyền Võ Tiên Quy truyền đến.