Khoảng cách quá lớn.
Không cần nghĩ cũng biết.
Cú đấm này của Tô Minh sau khi giáng thẳng vào mũi đao của Từ Vô Pháp mà gần như không tiêu hao chút năng lượng nào, rồi tiếp tục hướng về phía Từ Vô Pháp.
“Tông chủ, cứu mạng!”, Từ Vô Pháp mặt trắng bệch, sợ hãi tới tột cùng, phải đối diện với cái chết khiến hắn ta không thể thở nổi, bất giác kêu gào cầu cứu.
Dương Phụng Lăng cũng ngẩn người.
Trong suy nghĩ của ông ta, trong cả thế hệ trẻ, ngoại trừ đám trâu bò do các gia tộc hộ thần đào tạo bên Thủ Hộ Sơn thần bí ra, thì ít nhất, tại hạ giới, không còn ai có thể đánh bại được Từ Vô Pháp.
Hắn ta gần như bất bại.
Thế nhưng trước mắt...
Tô Minh lại đánh bại được Từ Vô Pháp?
Đây chính là sự nghiền nát tàn nhẫn vô nhân đạo.
Căn bản không cùng một đẳng cấp.
Ngay trong lúc Dương Phụng Lăng ngẩn người ra, chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của Từ Vô Pháp.
Ông ta ra tay ngay.
Vừa di chuyển.
Đã muốn chạy tới cứu Từ Vô Pháp.
Ông ta đã đặt quá nhiều hy vọng vào Từ Vô Pháp, dạy dỗ hắn ta chẳng khác nào dạy dỗ cho tiểu tông chủ, vì thế ông ta không thể nào giương mắt nhìn Từ Vô Pháp chết mà không cứu.
Thế nhưng ngay khi ông ta di chuyển.
Lại nằm đúng trong dự đoán của Tô Minh.
“Đây là mà gọi là đấu tay đôi à?”, Tô Minh lạnh lùng cười nhạo một câu, kế đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Người mà tôi đã muốn giết, ông, đừng hòng cứu được”.
Vừa dứt lời.
Tô Minh liền rút kiếm.
Kiếm này đã chờ từ trước, rút ra liền đâm thẳng tới trước mặt Dương Phụng Lăng.
Đường kiếm này cũng vô cùng đáng sợ.
Đầu tiên, 80% kiếm ý là nhập vị trung kỳ.
Thứ hai, sức mạnh thuần đạt tới 800 nghìn cân.
Thứ ba, điều khiển tập trung sức mạnh.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu cả quy luật không gian.
Đường kiếm này, vẫn chưa phải là sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Minh, bởi giới hạn hiện tại của anh có thể đạt tới 1,2 triệu cân, ngoài ra, cũng không dùng tới cả chiêu thứ nhất là tuyệt mệnh phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.
Có thể nói, hiện tại Tô Minh mới chỉ dùng tới 30-40% lực chiến đấu trong kiếm này.
Thế nhưng, nó đã khá đáng sợ rồi.