“Đừng nói chuyện nữa, chuyện tiếp theo giao lại cho tôi, cô sẽ sống. Tôi bảo đảm sẽ khiến cô khôi phục lại như lúc ban đầu, bọn chúng cũng đều sẽ phải chết”, Tô Minh hít sâu một hơi nói.
Ngư Dung Băng chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm, xen lẫn chua xót.
Đảm bảo bản thân có thể sống sót?
Bảo đảm như thế nào?
Trước không nói đến bản thân mở ra phong ấn, hiện tại, chỉ có một vị thần y cái thế vô song mới có thể cứu chữa được cho mình.
Thì chỉ riêng nhóm người Tư Thiên Cẩm đang nhìn chằm chằm như hổ đói kia cũng đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi.
“Trữ kim châm trong tay”.
Tô Minh một tay giữ châm vàng, châm vàng cứ vậy hạ xuống một cách quỷ dị.
Chưa kể những người khác xung quanh, bản thân Ngư Dung Băng thậm chí còn không nhìn thấy rõ hay cảm nhận được châm vàng hạ xuống như thế nào?
Cho đến khi cô kịp phản ứng lại, tất cả các huyệt vị của cô đã bị châm vàng đâm vào.
Hơn nữa, điều cô không thể tin được là từng cây châm vàng cắm vào huyệt vị của mình vô cùng chuẩn xác.
Vị trí của mỗi cây châm vàng đều không có sai sót.
Không chỉ là vị trí chính xác, mà độ sâu của mỗi cây châm vàng khi châm lên người cô cũng giống như được đo lường bằng thước cặp cơ.
Sau khi chín cây châm vàng được đưa vào, Ngư Dung Băng liền cảm nhận được dòng linh khí mênh mang, nóng nảy, phức tạp và lộn xộn trong cơ thể mình giống như từng con cừu non đang hoảng sợ khi gặp phải con cừu đầu đàn vậy.
Trực tiếp an tĩnh lại ba phần.
Hơn nữa, luồng linh khí cuồn cuộn này lại đang đổ dồn về phía huyệt vị mà chín cây châm vàng kia đâm xuống, khi đến được điểm huyệt vị, linh khí liền từ trong cơ thể thoát ra ngoài thuận theo châm vàng kia.
Thân là đương sự, cô rõ ràng cảm nhận được những luồng linh khí trong cơ thể suýt chút đã giết chết mình kia dường như đã hoàn toàn bị Tô Minh khống chế.
Kỳ diệu.
Thần kỳ.
Sau đó, bàn tay của Tô Minh lại giơ lên, dưới cái nhìn chăm chú của Ngư Dung Băng, anh không ngừng vê nặn và xoay kim châm, mỗi một lần nhón châm, động châm, tốc độ dẫn độ linh khí của châm vàng lại càng được gia tăng, thật không thể tin được!
“Anh”, đôi mắt xinh đẹp của Ngư Dung Băng trừng to, cô chắc chắn rằng trong 22 năm sống trên cuộc đời này của mình, đây là lần đầu tiên bị chấn động tới mức tâm cảnh cũng sắp nứt vỡ rồi, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ- không lẽ, Tô Minh thực sự là một thần y vô song?
Trên bầu trời.
Bên ngoài bức rào của Chu Không cấm cố, hai kẻ Ngư Đằng và Ngư Vọng còn chưa rời đi.
Hai người bọn họ trốn trong hư không, chăm chú nhìn xuống sân Linh Võ phía dưới bên trong bức rào của Chu Không cấm cố, chính xác mà nói, họ đang dõi theo Tô Minh cùng Ngư Dung Băng.
Hai người đã phản bội cô chủ Ngư Dung Băng, đương nhiên là muốn xác nhận xem cô đã chết hay chưa!
Chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể an tâm.