Chương 9: Phải cứu Tô Hiên
Một tên vô dụng, một con rùa rụt đầu yếu ớt nhu nhược, cho dù có thể đến với con gái mình thì bà ta cũng sẽ phản đối.
Vốn dĩ, Tiết Lâm vẫn còn đang sợ Tô Minh sẽ đến làm loạn hôn lễ, nhưng bây giờ xem ra điều này hoàn toàn khó có thể xảy ra, Tô Minh không có lá gan đấy.
Nếu đã không cần phải lo lắng đến bên phía Tô Minh kia rồi, vậy thì chỉ cần khuyên con gái mình là được, điều này không hề khó.
Tiếng khóc của Tiêu Nguyệt dừng lại, cả người có chút hoảng hốt.
“Hơn nữa, Nguyệt Nhi, con có muốn cứu Tô Minh không? Nếu như muốn, vậy chỉ có thể gả cho Từ Viêm. Sau đó, con lấy thân phận là vợ đi xin Từ Viêm tha cho Tô Minh, hoặc là dựa vào sự chiều chuộng và yêu đến điên dại của Từ Viêm thì nó chắc chắn sẽ đồng ý với con. Nếu không, sống chết của Tô Minh kia chỉ dựa vào một câu nói của Từ Viêm mà thôi”, Tiết Lâm tiếp tục nói, lấy tình cảm để đả động lý trí.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt lại thay đổi lần nữa, trở nên trắng bệch.
Tiếp đó biến thành vẻ kiên định.
“Đúng, con phải cứu Tô Minh!!! Con muốn cứu anh ấy!”, Tiêu Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Cô không thể huỷ bỏ hôn lễ, nếu không, lỡ Từ Viêm nổi giận thì sẽ khiến cho Tô Minh chết không có chỗ chôn thây.
Vì Tô Minh, cô ta phải gả cho Từ Viêm.
“Vậy là đúng rồi”, Tiết Lâm thở phào.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Rất nhanh.
Đã đến mười hai giờ, trước đó, anh cả của Từ Chấn Dực và những người khác cũng đều có mặt đông đủ.
Lễ thành hôn sắp sửa được diễn ra.
Nhưng mà, những người có mặt tại hiện trường hầu như đều đang mất tập trung, liên tục liếc mắt nhìn về phía Tô Minh, giống như, đang chờ mong Tô Minh có thể gây ra chút náo loạn nào đó.
Người dẫn chương trình đã bắt đầu dẫn dắt bầu không khí của buổi lễ.
Chú rể Từ Viêm đã được mời lên khán đài phát biểu.
Từ Viêm hừng hực khí thế, bóng lưng thẳng tắp, bộ vest cao cấp được cắt may thủ công đã tôn hẳn dáng người hắn ta lên như một vị hoàng tử lịch lãm mà đầy phong độ.
Hắn nhận lấy micro, ưỡn ngực nói: “Đầu tiên, chào mừng quý vị đã đến đây hôm nay, Từ Viêm cảm thấy thật vinh hạnh, nhất là hai vị tiền bối đức cao vọng trọng là Trần Lão và Nghiêm Lão có thể đích thân đến tham dự chính là sự vinh hạnh lớn nhất dành cho tôi, cũng là vinh hạnh lớn nhất dành cho nhà họ Từ, cảm ơn”.
Từ Viêm cẩn thận cúi người bày tỏ sự cảm ơn.
“Bốp bốp…”.
Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt.
“Đương nhiên, cũng cảm ơn một vị khách mời đặc biệt, có sự chứng kiến của anh ấy, tôi tin là cuộc hôn nhân của tôi và Nguyệt Nhi sẽ càng hạnh phúc”, tiếp đó, Từ Viêm lại nói, trong lúc nói hắn ta khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh đang đứng nơi góc phòng của sảnh tiệc.
Trên khuôn mặt của Từ Viêm không nén nổi nụ cười của kẻ thắng lợi.
“Bốp bốp bốp…”.
Lại là một tràng tiếng pháo tay nhiệt liệt.
Từ Viêm nói xong, người dẫn chương trình liền mở miệng thông báo nổi nhạc.
Cô dâu chuẩn bị xuất hiện rồi.
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, cô dâu đi bên cạnh cha của mình từ phía phòng nghỉ ngơi chầm chậm bước ra.
Cả sảnh chính liền vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, khen vẻ đẹp của cô dâu.
Quả thực rất đẹp.
Dáng người đó, khí chất đó, dung mạo đó, có chỗ nào mà không phải là hạng nhất.
Tô Minh cũng nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt dường như cũng cảm thấy ánh mắt chăm chú của Tô Minh, ngay lập tức tìm được vị trí mà Tô Minh đang đứng.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Trong đôi mắt của Tiêu Nguyệt phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, mà trong mắt của Tô Minh lại chỉ có bình tĩnh, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tô Minh chẳng có lấy một xíu xiu thay đổi cảm xúc.
Cơ thể xinh đẹp của Tiêu Nguyệt khẽ run, trong lòng cô thật đau thật đau.
“Cô ta vẫn còn yêu anh”, Trần Chỉ Tình mở miệng nói: “Ánh mắt của cô ta không thể nói dối”.
“Vậy sao?”, Tô Minh tuỳ ý đáp một câu.
“Trên thực tế, theo như tôi được biết, ba năm này, Tiêu Nguyệt vẫn chẳng thể quên được anh, cho dù Từ Viêm có tích cực theo đuổi cô ta ra sao thì cô ta cũng không hề cảm động, cho dù lần này đồng ý gả cho Từ Viêm cũng là vì nhà họ Từ đã âm thầm sử dụng rất nhiều thủ đoạn, Tiêu Nguyệt không thể không đồng ý”, Trần Chỉ Tình lại nói, trong lúc nói, cô ta nhìn thẳng vào mắt của Tô Minh, muốn nhìn ra được chút cảm xúc nào đó lộ ra trong đáy mắt anh.
Nhưng đáng tiếc, vẫn không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.