Máu tươi văng lên tung toé, Vương Đạo Khánh gào hét thảm thiết, theo phản xạ ôm lấy tai của mình.
Vậy mà một cái tai đã bị cắt sống, rơi trên mặt đất.
Xích Ảnh Kiếm sau khi cắt đứt cái tai của Vương Đạo Khánh xong còn tiếp tục tiến về phía trước, hầu như không hề có ý định dừng lại.
“Rầm!!!”
Thanh kiếm chém mạnh xuống mặt đất.
Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt mọi người, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch đắt đỏ mà cực kỳ chắc chắn bị chém cho nứt toác, tan tành.
Tính từ chỗ lưỡi kiếm chạm đất trở đi, phạm vi mặt nền xung quanh với đường kính khoảng ba mét đều bị đâp vỡ tan tành.
Không chỉ như vậy, còn có một đường rãnh nứt lan ra khắp mặt sàn của sảnh lớn với tốc độ cực nhanh, từ điểm đầu nứt lan đến chân tường phải dài đến mười mét, rãnh nứt này sâu hun hút khiến người nhìn kinh hãi không thôi.
Cả sảnh lớn đều bị chấn động phảng phất như muốn sập đến nơi!
Mà Tô Minh sau khi tung ra một chiêu xong, không hề dừng lại, tiếp tục rút kiếm dài ra, cổ tay khẽ lật, chém chếch xuống về phía Vương Đạo Khánh đang trong tư thế chó ăn phân ở bên cạnh.
“Tha mạng! Tha mạng!! Tha mang!!!”, Vương Đạo Khánh bị doạ cho hết hồn, gào lên xin tha mạng.
Ông ta mặt cắt không còn giọt máu quỳ thẳng trên mặt đất, hầu như không dám trốn chạy nữa.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được mình chắc chắn trốn không thoát.
Có thể liên tục đỡ được hai kiếm của Tô Minh cũng đã coi như ông ta may mắn lắm rồi, làm sao mà còn chịu được lần thứ ba nữa chứ?
Chỉ trong chớp mắt.
Vương Đạo Khánh đã cảm nhận được sự sắc bén của mũi kiếm.
Luồng hơi thở chết chóc đã đậm như sắp kết thành hình rồi.
Ông ta bị doạ cho bay mất nửa thần hồn.
Thậm chí đã nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.
Một nhịp thở sau.
Yên lặng.
Tất cả mọi thứ đều như bị đóng băng lại.
Xích Ảnh Kiếm dừng lại ngay phía trước mặt Vương Đạo Khánh.
Chỉ còn cách trán của ông ta không đến một milimet.