“Xin chào Quan thần y, Vũ trưởng lão và cậu chủ Tô”.
Ai nấy đều vô cùng kích động.
Một mặt, họ không thể có cơ hội tiếp xúc với những người như Quan Khuynh Thành hay Vũ Bất Bại, thậm chí là Tô Minh.
Mặt khác, sự xuất hiện của Quan Khuynh Thành khiến tất cả mọi người trong nhà họ Vân chắc chắn rằng, bệnh của Vân Thanh Thanh nhất định sẽ được chữa khỏi.
Vân Thượng Phong vừa định dẫn đám Quan Khuynh Thành đi vào trong phòng khách để chào hỏi và uống cốc trà để thể hiện sự tôn kính và lịch sự nhưng Quan Khuynh Thành lại nói: “Đi gặp Vân Thanh Thanh luôn đi! Thời gian của tôi cũng có hạn”.
Cô ta không muốn lãng phí thời gian.
Phải nói rằng sự kiêu ngạo của cô ta là xuất phát từ trong xương tủy.
“Vâng vâng”, Vân Thượng Phong nào dám phản bác, liền dẫn đám Quan Khuynh Thành đi về phía sân sau.
Địa vị của Vân Thanh Thanh ở nhà họ Vân là vô cùng cao, vì vậy điều kiện nơi ở cũng tốt. Một mình Vân Thanh Thanh ở trong tòa nhà cổ, ở đó có 12 người giúp việc thay nhau chăm sóc cho cô.
Phòng ngủ của Vân Thanh Thanh rất rộng, chắc phải tầm 200 mét vuông.
Giường cũng được trải hoàn toàn bằng vải lụa.
Những người giúp việc luôn cung kính phục tùng 24/24.
Vân Thượng Phong dẫn mọi người vào phòng ngủ của Vân Thanh Thanh nhưng không ai được đến gần và cũng không nhìn thấy Vân Thanh Thanh ở trên giường.
Bởi vì bốn tấm rèm đều mờ đục, cộng với trận pháp nên đã che giấu hoàn toàn khí tức.
Có một sợi dây đàn buộc vào tay Vân Thanh Thanh, một đầu còn lại rất dài, kéo đến bàn trà tầm hơn chục mét.
“Quan thần y! Vũ trưởng lão! Cậu chủ Tô! Mời mọi người ngồi”, Vân Thượng Phong vội nói.
Ở bên cạnh bàn trà có ba chỗ ngồi, vì vậy tất nhiên đám Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn không có tư cách ngồi rồi.
“Đoán bệnh qua dây đàn?”, Tô Minh nhìn thấy vậy thì cười khổ trong lòng. Chỉ dùng dây đàn mà đoán được bệnh, đúng là không đơn giản. Dù sao thì Tô Minh cũng không giỏi ở cái này.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ không bất ngờ của Quan Khuynh Thành thì có lẽ từ trước đến nay cô ta toàn khám kiểu này chăng?
Cũng phải!
Bất luận là Thiên Đường Ngục hay thế lực nào ở tầng võ cao thì dường như đều có phong cách Hoa Hạ cổ xưa, đều khá bảo thủ.
Kể cả chỉ là khám bệnh nhưng vẫn chỉ dùng sợi tơ thôi chứ không được tiếp xúc trực tiếp.