Khiến mọi người kinh ngạc nhất vẫn là người trung niên tướng mạo bình thường dẫn đầu trong đám người đó, ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu.
Hai bên người đàn ông trung niên đó là một nam một nữ vô cùng trẻ.
Cô gái trẻ có nhan sắc khá xinh nhưng rất kiêu ngạo và lạnh lùng, vô cùng quý phái, đúng kiểu lạnh lùng không coi ai ra gì. Cô ta cầm một thanh kiếm trong tay, mặc váy trắng, trông như kiếm tiên áo trắng. Cô ta mới bảy triệu tuổi mà đã ở cấp bậc bán bộ Tiên Đế, đúng là khủng khiếp!
Người con trai kia với thân hình thẳng đứng, mặt không có thần sắc, cũng lạnh lùng cao ngạo, khí chất như cây kiếm vừa rút ra khỏi bao kiếm. Người này vừa nhìn một cái mà khiến người khác cảm thấy tim và con ngươi của mình như bị kiếm đạo chém nát. Người con trai này tám triệu tuổi, cảnh giới Tiên Đế. Đúng vậy! Cảnh giới Tiên Đế thực thụ, mà còn ở tầng hai nữa.
Cùng với kiếm tu xuất hiện đột ngột, đám thiên tài yêu nghiệt trên không trung ai nấy đều trợn trừng mắt, khiếp sợ và chấn động. Họ không biết nên làm thế nào, tất cả đều lo lắng và hoang mang. Mặc dù những kiếm tu này không nhằm vào họ nhưng ngộ nhỡ bất cẩn mà chọc giận vào những kiếm tu này thì sao?
Họ cảm thấy nguy hiểm nên không kìm nổi mà lùi về sau một chút, thậm chí còn thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung.
“Những kiếm tu này… Đến đây làm gì?”, Huyền Sơ Tình cẩn thận nhỏ giọng nói.
Một giây sau…
“Sư huynh! Người này đến phía trước kiếm trận rồi, thật không thể tưởng tượng nổi”, cô gái lạnh lùng tay cầm kiếm nhìn kỹ bên dưới rồi nói. Đúng là kỳ lạ. Cô ta gọi người đàn ông trung niên là sư huynh. Mà người đàn ông đó ở cảnh giới Tiên Đế tầng sau, hơn trăm triệu tuổi mà hai người lại ngang hàng và chỉ là sư huynh của cô ta.
“Đúng là không thể tin nổi”, người đàn ông trung niên dẫn đầu gật đầu, chau mày nói: “Kiếm trận đó được Huyền Li kiếm quốc phát hiện từ mấy tỷ năm trước rồi. Ngục tù kiếm trận vô chủ vốn thuộc về Huyền Li Kiếm Tông chúng ta”.
“Không tồi đâu!”
“Tên nhóc tự tìm cái chết!”
“Dám động vào bảo bối của Huyền Li Kiếm Tông của chúng ta! Chết tiệt!”
…
Hàng trăm kiếm tu ở phía sau đều nói phụ họa vào, trong giọng nói đầy sát ý và vẻ lạnh lùng. Từ trên cao họ nhìn xuống nền văn minh chết Hoang Diệm và nhìn xuống Tô Minh như nhìn người chết.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu gật đầu rồi nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống Tô Minh, tận sâu ánh mắt là vẻ tham lam.
Ông ta tên là Trịnh Càn, là một hộ pháp của Huyền Li kiếm quốc.
Huyền Li kiếm quốc cũng khá gần với nền văn minh chết Hoang Diệm, là nền văn minh cấp ba. Mặc dù chỉ là nền văn minh cấp ba ở tầng thấp nhất nhưng cũng không phải là thứ mà nền văn minh cấp một và cấp hai có thể tưởng tượng được.
Vì vậy, lúc này Trịnh Càn dẫn sư đệ và sư muội của mình đến đây, không thèm nhìn đến hàng ngàn người thanh niên ở bên dưới.
Bởi vì, voi sẽ không bao giờ thèm liếc nhìn kiến một cái.
Tất nhiên, nếu như những con kiến này không cẩn thận chọc giận họ thì Trịnh Càn có thể tùy ý vung một kiếm chém đứt đám đó cũng không sao cả. Dù sao thì mệnh của những con kiến cũng không lớn.
Một tỷ năm trước, một lão tổ tông của Huyền Li kiếm quốc trong lúc vô tình đã nhận được chỉ dẫn của một luồng kiếm ý và phát hiện ra nền văn minh chết Hoang Diệm. Hơn nữa còn có thể ngầm cảm nhận được kiếm đạo lúc có lúc không trong nền văn minh chết Hoang Diệm đó.