Công Tôn Thần khẽ ngẩng đầu, khoé miệng đầy ý cười, không nhịn được lại nhìn về phía bên Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn, hắn ta muốn nhìn thấy vẻ xấu mặt, đố kỵ, không cam tâm của hai người kia.
Diệp Mộ Cẩn cúi thấp đầu, tự trách, tự mỉa mai chính mình, trước đó cô ta còn nói sẽ tạo bất ngờ vui vẻ cho Tô Minh, cho rằng chắc chắn sẽ lấy được gốc nhân sâm nghìn năm tuổi kia.
Thật là quá ngây thơ, không chỉ bản thân mình xấu mặt, mà có lẽ còn hại cả Tô Minh mừng hụt đúng không? Mặc dù nhìn cảm xúc của Tô Minh chẳng hề thay đổi chút nào nhưng trong lòng chắc chắn không vui vẻ đúng không?
“Hẳn là không có ai ra được giá cao hơn nữa chứ? Cho nên, cây nhân sâm nghìn năm này thuộc về…”, Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi, đề cao giọng nói, nhìn về phía Công Tôn Thần.
Công Tôn Thần đã ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động cực kỳ, cả người đều khẽ run lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc chắn, nhất định là sẽ kết thúc ở đây rồi, dù gì thì cũng không thể có bất ngờ nào nữa chứ?!
Nhưng có đôi khi, sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện.
Tiêu Nhược Dư còn chưa kịp nói ra tên của Công Tôn Thần, Tô Minh nãy giờ vẫn yên lặng liền mở miệng nói: “Đợi chút”.
Khoảnh khắc này.
Tất cả các luồng ánh mắt đều bắn cả về phía Tô Minh!
Mọi người đều đã hoá đá.
“Cậu Tô còn có thể ra giá cao hơn nữa?”, Tiêu Nhược Dư cũng hơi ngỡ ngàng, cô ta thực sự không tin, cô ta giữ một thái độ nghi ngờ tuyệt đối.
“Không thể nào!”, Công Tôn Thần suýt chút nữa là bị nghẹn chết, hắn ta phẫn hận siết chặt nắm tay, đè nén cơn phẫn nộ vô biên vô tận trong lòng, hét lên: “Tô Minh, anh còn có thể lấy ra được bảo vật gì nữa?”
Hắn ta vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Nhược Dư: “Cô Tiêu, người này đang cố ý phá đám!”
Trên thực tế, Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy Tô Minh đang có ý phá đám.
“Tôi quả thực có thể đưa ra được bảo vật tốt hơn”, Tô Minh hầu như chẳng để ý đến Công Tôn Thần, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Nhược Dư.
“Tôi không tin!!!”, Công Tôn Thần hổn hển, mặt cũng đỏ lựng lên: “Tô Minh, anh nói anh có thể đưa ra món bảo vật có giá trị hơn cả nửa tấm bản đồ Linh Mạch của nhà họ Công Tôn tôi? Phét lác phải không?”
Nào chỉ có Công Tôn Thần không tin? Đám người Thẩm Tịch, Cơ Khâm, Nguỵ Thường đều không tin.
Nói thực, đến cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Tô Minh bên cạnh, trong lòng cũng… cũng có chút khó hiểu, có chút không dám tin…
“Cậu Công Tôn cứ bình tĩnh trước đã. Là thật thì sẽ không thể giả được, nếu là giả thì chẳng thể là thật”, Tiêu Nhược Dư cố ép mình bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Công Tôn Thần đang mất kiềm chế một cái, sau đó nói với Tô Minh: “Mong cậu Tô giải thích rõ hơn”.
“Cô đi xuống bên cạnh tôi một lát, bảo vật mà tôi đưa ra là cái gì ắt sẽ nói cho cô, nhưng chỉ có một mình cô được biết!”, Tô Minh cười nói.
Tiêu Nhược Dư nhíu chặt lông mày.