Những gì cần báo thù thì đã báo thù được rồi.
Không nhất thiết phải liều chết như vậy!
"Sư phụ, người không cần nói ra đâu, con hiểu, con không có khả năng luôn ở đây suốt một tháng", Tô Minh cười bảo.
Ninh Triều Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi.
Trong Bằng Cư, Kim Cửu Thương cũng thở phào, trong phút chốc, sau lưng lão ta ướt đẫm, gặp may rồi. Tất cả những thành viên của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đồng thời thờ phào.
Thậm chí, ngay cả hàng tỉ dân chúng của tộc thú cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả bọn họ đều mong Tô Minh nhanh chóng rời khỏi đây, đối với đế quốc Hoang Thú mà nói, thì sự tồn tại của anh mang đến áp lực và sự sỉ nhục quá lớn.
Nhưng rất tiếc.
Ngay sau đó, Tô Minh lại nói: "Do vậy, tuy tôi không làm gì, cứ chờ đợi một tháng là có thể nhìn thấy khiên Đại Địa Huyền Vũ tan vỡ rồi, thật nhẹ nhàng mà, nhưng bởi vì thời gian rất quý giá, hay là, bây giờ tôi cưỡng chế phá hủy nó nhỉ!"
Cái gì?
Tô Minh vừa dứt lời.
Mẹ kiếp!
Bà nội nó!
Bọn họ sợ hết hồn.
Bọn họ cứ tưởng "thời gian quý giá", "không có khả năng vẫn luôn ở đây" trong lời Tô Minh là có ý định đàm phán và hòa giải với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sao mà nghĩ đến...
Bước chuyển biến này quá lớn rồi.
Chẳng mấy chốc.
Ngay khi, đầu óc mọi người còn đang xôn xao và hỗn loạn thì Tô Minh bỗng nhiên quát to: "Bia Huyền Diệu, xuất hiện ngay đi!"
Ngay lúc này, anh muốn mở khiên Đại Địa Huyền Vũ này ra, cho dù là những đòn đánh bình thường khi anh dùng hết sức lực cũng không thể làm được, vậy thì sử dụng chí bảo thôi.
Bia Huyền Diệu là đạo khí thượng phẩm, gần như sắp sánh ngang với sự tồn tại của đạo khí đỉnh phong, đã đến lúc nó tỏa sáng rồi.
Nụ cười của Tô Minh sáng lạn, rực rỡ.
Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu thu hút sự chú ý của hàng tỉ ánh mắt.
Tuy rằng hơi thở của bia Huyền Diệu rất khiêm tốn, nhưng lại khiến cho nhiều thành viên của tộc thú mơ hồ cảm nhận được sự khủng khiếp hư ảo ẩn chứa trong khối bia đá này.
Nó rất kinh khủng!