Sau đó Tô Minh sẽ bị bốn đòn tấn công khủng khiếp hóa thành một đống thịt nát.
“Hay lắm! Anh quá khinh thường người của Sát đường rồi!”, Tư Thiên Cẩm hận không thể cất tiếng cười to, cực kỳ hưng phấn, cô ta cũng nghĩ như thế…
Trong phút chốc.
Bốn đòn tấn công đó đều đánh vào người Tô Minh.
Rõ ràng, tất cả đều đánh vào người Tô Minh.
Nhưng mà!
Nhưng…
Tô Minh không hề bị giết thành cát bụi.
Trên người anh chỉ có thêm vết kiếm, vết đao.
Chỉ gãy mất xương sườn.
Chỉ có chút máu tươi mờ nhạt.
Không còn gì nữa.
Hơn nữa, dường như chưa đến một hơi thở, vết thương trên người Tô Minh đã trực tiếp biến mất.
Cứ như dáng vẻ bị thương của anh lúc nãy chỉ là ảo giác mà họ tưởng tượng ra vậy thôi.
Cảnh tượng đó đã khiến tất cả mọi người phải trố mắt nhìn!
Quá đáng sợ.
Nên biết rằng sức mạnh của bốn người bọn Tiêu Dẫn không hề kém cạnh gì!
Sức tấn công mà bốn người cùng dồn lại, dù là một cao thủ cảnh giới Chân Hoàng không tránh né cũng sẽ chết!
Thế nhưng Tô Minh lại…
Mẹ nó chứ!
Bốn người Tiêu Dẫn cảm thấy đầu mình như nổ tung.
Ngư Dung Băng lại khiếp sợ, xúc động đến nỗi phải chửi tục: “Mẹ nó!”
Tư Thiên Cẩm chỉ thấy cả người bị mình ngân châm băng giá cắm vào.
Lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Cô ta sợ hãi.
Sợ thật sự.
Cùng lúc đó.
Cô ta phát điên, mấy đạo công kích giống như gió bão hướng tới va chạm với ba quyền của Tô Minh.
Miễn cưỡng có thể chống lại.
Nhưng rất yếu thế.
Tư Thiên Cẩm xoay người định chạy trốn!