Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một người xây dựng nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia cao cấp, xa hoa nhất ở Đế Thành, tiền vào như nước lại không có gia tộc nào dám dòm ngó đến nơi này.  

 

Có thể thấy ông ta ghê gớm đến nhường nào.  

 

Tên nhãi Tô Minh này hẳn không phải người ở Đế Thành nên hoàn toàn không biết gì?  

 

Không những thế còn không có đầu óc, cho dù anh không hiểu, không biết thì hẳn cũng nhìn ra được thái độ của Diệp Mộ Cẩn chứ? Không thấy thái độ của Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp à?  

 

Đã từng thấy nhiều kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết nhưng chưa từng thấy ai đâm đầu một cách triệt để như vậy!  

 

“Anh, chúng ta lau máu đi, hắn ta chết chắc rồi!”, Tiết Tử Mẫn oán hận nửa quỳ trên đất, nghiêm túc lau chùi vết máu, bày tỏ sự tôn kính tuyệt đối với Vương Đạo Khánh và Thiên Niên Nhân Gia, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng hưng phấn cùng kích động.  

 

“Haha, cứ chờ đấy, tên nhóc này chết chắc rồi”, mặt Tiết Hưng đỏ bừng, cung kính lau vết máu trên đất.  

 

Mà mặt đám Vương Đồng, Diêu Chân, Trương Dẫn đều đã trắng bệch.  

 

Đầu ong lên.  

 

Họ không ngờ rằng Tô Minh lại… Lúc này, bọn họ vô cùng lo lắng cho anh lại không biết phải làm thế nào? Hoàn toàn trở nên hoảng loạn.  

 

“Tô Minh, đừng… đừng nói bừa, xin… xin lỗi bác Vương đi”, Diệp Mộ Cẩn run run nói.  

 

Cô ta biết Tô Minh vô cùng, vô cùng mạnh, là một thiên tài hiếm có.  

 

Nhưng cô ta nghĩ anh không phải đối thủ của Vương Đạo Khánh.  

 

Nguyên nhân rất đơn giản.  

 

Hai người cùng một cảnh giới nhưng Vương Đạo Khánh đã ở cảnh giới tông sư 20 năm rồi.  

 

Nghe ông nội nói, Vương Đạo Khánh gom góp, tích lũy 20 năm, gần như đã sắp đột phá tiến vào cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.  

 

Ông nội thậm chí còn nói nếu chỉ là chiến đấu thuần túy thì Vương Đạo Khánh không yếu hơn những tông sư ở kỳ đỉnh phong thông thường.  

 

Vương Đạo Khánh có thể dễ dàng đánh bại những người như Từ Kiên, thậm chí chỉ một hơi thở, một ánh mắt đã có thể xử lý xong xuôi.  

 

Cho Tô Minh thêm 3 năm, 5 năm thì hoàn toàn có thể áp chế được ông ta, nhưng hiện tại chắc chắn là không được.  

 

Cô ta muốn Tô Minh xin lỗi là vì muốn làm Vương Đạo Khánh bỏ qua cho rồi nói sau.  

 

Dù sao cũng chỉ là một câu nói mà thôi.  

 

 

 

 

Qua được cửa ải hôm nay thì với thiên phú của Tô Minh, sau này tìm Vương Đạo Khánh trả lại gấp 10 lần những sỉ nhục hiện tại phải chịu là không thành vấn đề, bây giờ hà tất phải chịu thiệt hại trong tay ông ta?  

 

Tài năng bậc này như Tô Minh thật sự không cần vì chút thể diện mà mạo hiểm, như vậy không đáng.  

 

Trong lúc Diệp Mộ Cẩn nói chuyện thì ra hiệu cho Địa Tự Vệ và Thiên Tự Vệ để bọn họ chắn trước người Tô Minh, cho dù chết cũng phải bảo vệ được anh.  

 

12 người họ nhìn nhau, trong lòng âm thầm tức giận.  

 

Bọn họ cảm thấy Tô Minh là tên nhóc ngu ngốc.  

 

Nói linh tinh làm gì chứ?  

 

Vốn cô cả đang thương lượng, không chừng còn có thể cho qua… Anh lại cứ phải chen mồm vào!  

 

Bây giờ thì hay rồi, hôm nay anh không những có thể mất mạng, mà cô cả còn gặp nguy hiểm.  

 

Nhưng 12 người bọn họ cho dù phẫn nộ nhưng cũng không thể làm trái ý của cô cả nên chỉ đành bước lên vây lấy Tô Minh nhằm bảo vệ anh.  

 

“Haha… Chàng trai trẻ tuổi, ở Đế Thành, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy”, Vương Đạo Khánh nói, ông ta trông có vẻ không tức giận nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.  



“Thế à?”, Tô Minh cũng cười nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK