Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người dẫn đầu của nhà họ Phùng là một ông lão, lúc này sắc mặt khó coi, hận nỗi không thể nhắc nhở hai người nhà mình.   

 

Tiếc rằng ông ta ở bên ngoài nên không nhắc được.   

 

“Rõ ràng có bản đồ, rõ ràng biết phía trước là vùng chưa biết tên mà vẫn đi vào, hai anh em nhà họ Phùng cố ý à? Tự tin lắm nhưng cũng có dã tâm”, có người nhận xét.   

 

Đúng vậy!  

 

Rõ ràng hai anh em nhà họ Phùng khác với Tô Minh, là họ có bản đồ.   

 

Trong tình huống này mà còn cố đi về phía của Tô Minh thì chắc là cố ý.   

 

“Bồng bột quá!”, ông lão nhà họ Phùng lẩm bẩm, chau mày lại. Rõ ràng ông ta đã nhắc nhở nhiều lần là phải cẩn thận rồi, kết quả là…  

 

Đúng vậy! Mặc dù vùng chưa biết tên có thể gặp phải nguy hiểm khủng khiếp nhưng cũng có thể gặp được kỳ tích. Nếu thăm dò một hồi mà may mắn thì khéo lại được bội thu.   

 

Nhưng phải lấy tính mạng ra đánh cược!  

 

“Phùng Yêu xếp thứ 23 trên bảng xếp hạng Đạp Thiên, ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy sơ kỳ”.   

 

“Phùng Bính xếp thứ 17 trên bảng xếp hạng Đạp Thiên, ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy đỉnh phong kỳ”.   

 

Sau đó, thời gian dần trôi, khoảng một tiếng sau thì đột nhiên…  

 

Trong ngoài phòng khách của phủ Thành Chủ có rất nhiều người với ánh mắt run rẩy và kinh ngạc nhưng cũng có chút phấn khích. Ai nấy đều nhìn nhau, dường như không dám chắc mình nhìn thấy có phải thật không?  

 

“Hình như ban nãy có bóng dáng xoẹt qua vùng chưa biết tên”.   

 

“Đúng thế! Anh cũng nhìn thấy sao?”  

 

“Đúng vậy! Tốc độ vô cùng nhanh”.   

 

“Kỳ quái thật! Lần này có kịch hay xem rồi”.   

 

…  

 

Trong bí cảnh Mai Tiên, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã đi hai tiếng mà vẫn là vùng đất hoang.   

 

Huyền Sơ Tình có chút phiền não. Còn Tô Minh thì vừa đi vừa tu luyện, cảm thấy vô cùng thoải mái.   

 

Nhưng lúc này anh thoát khỏi tu luyện, nói với Huyền Sơ Tình ở bên cạnh: “Cẩn thận chút! Đến rồi đấy”.   

 

“Cái gì đến rồi?”, Huyền Sơ Tình ngây người ra, hỏi lại.   

 

“Chắc là oán thú!”, Tô Minh cười nói.   

 

Anh không có ý định ra tay. Bởi vì con oán thú này có thực lực rất yếu. Theo như Tô Minh thấy là rất yếu nên anh không muốn ra tay. Chi bằng để Huyền Sơ Tình ra tay, như vậy có thể giúp cô ta rèn luyện.   

 

Tô Minh vừa nói xong thì…  

 

“Phụp!”, âm thanh chói tai vang lên như âm thanh làm rách màng nhĩ.   

 

Kèm với âm thanh đó là bóng hình màu đen vô cùng nhanh, dường như một làn mây ập đến phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình.   

 

Nhanh quá!  



Nhanh vô cùng! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK