Giờ phút này.
Thế giới Đại Thiên.
Trên không trung.
Tận cuối bầu trời.
Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.
Khẽ động.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.
"Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?", bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.
Vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.
"Nhất định. Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tới", nhưng Tô Minh ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!
"Duyên phận chưa đến sao?", bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: "Có lẽ đi".
"Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng".
Đờ mờ.
Trâu bò.
Lên mặt.
Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.
Tô Minh đây là... đây là... đây là không chết không chịu được?
Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi. Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.
Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.
Trúng tà?
Nhất định phải chọc giận sứ thần?
Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?
Còn sống không tốt sao?
Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê...
Tư Đồ Chính Trú cũng run lập cập, bị dọa cho ngơ ngơ ngác ngác.
Giờ phút này, ý chí Đại Đạo lại càng hồ đồ.
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Gương mặt Tử Diệu cũng bắt đầu giật giật, muốn cao giọng cười to, muốn quỳ xuống cúng bái Tô Minh. Trâu! Trâu bò! Anh kết bái anh em với tử thần sao? Nhất định phải chết rồi xuống địa ngục uống một chén với tử thần?
Tử Bình không nhịn được mà lắc đầu, thật muốn chửi bậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình, sắc mặt cô ta không chỉ là tái nhợt mà giờ đã không còn chút máu.
"Vô Tình, cô còn gì để nói không? Tuyệt vọng sao?", Tử Bình thở dài hỏi.
"Tôi... Tôi... Tôi tin anh ấy, anh ấy nhất định có lý... lý do của mình", Đạm Đài Vô Tình cắn chặt hàm răng, như thể muốn cắn nát răng của mình.
"Tự mình lừa gạt thú vị sao?", Tử Bình bó tay, trúng độc quá sâu rồi!
"Người trẻ tuổi, Tư Đồ Phụng đã được học viện Hỗn Độn thu nhận, đã thành học sinh của học viện Hỗn Độn, cậu cảm thấy bản tọa sẽ đồng ý cậu giết gã ngay trước mặt bản tọa sao? Người trẻ tuổi, cậu dựa vào cái gì chứ? Cho bản tọa một lý do", giọng nói của bóng dáng áo trắng cuối cùng cũng có mấy phần đông lạnh.
Tượng đất cũng có ba phần nóng tính.
Bóng người mặc áo trắng rốt cục cảm thấy Tô Minh càn rỡ.
"Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ. Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng. Lý do này đủ chưa?", Tô Minh mở miệng lẳng lặng nói, chân thành nhìn chăm chú vào bóng áo trắng.
Trong chớp mắt.
Ánh mắt bóng áo trắng khẽ co rúm.
Trong đầu bóng dáng mặc đồ trắng như thể vang lên tiếng chuông của đất trời!
Vang dội.
Nhớ rất kỹ.
Đó là chuyện rất rất lâu trước đây, thời điểm nền văn minh Xương vừa mới khai thiên lập địa, có lẽ là trước cả khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Có một cô gái phong hoa tuyệt đại, chỉ cần một suy nghĩ là có thể sinh hoặc diệt cả nền văn minh. Một ngày nọ, cô gái ấy giáng lâm học viện Hỗn Độn.
Cô ấy nói, mình chỉ đi ngang qua.
Cô ấy nói, gặp được là duyên phận, rồi chỉ điểm viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Lúc ấy, bóng dáng áo trắng chỉ là đứa trẻ con theo bên người viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Viện trưởng hỏi: Ngài muốn chỉ điểm vãn bối như thế nào.
Cô gái nói: Hạ một ván cờ.
Sau đó, viện trưởng liền hạ một bàn cờ với cô gái kia, mà lúc đó, bóng áo trắng vẫn còn là đứa nhỏ đứng một bên châm trà cho viện trưởng và cô gái.