Nhưng một giây sau, Ma La Kiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh.
“Đi theo anh một trăm năm”.
Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.
Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?
Vì sao?
“Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian.
Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được.
“Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng”.
Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh.
Tiếp đó, dưới sự ngạc nhiên của Tô Minh, Ma La Kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại đến cả trăm lần, sau đó biến hoá thành một chiếc vòng tay hình kiếm, dập dềnh bay đến trên cổ tay trái của Tô Minh, rồi đeo vào tay anh.
Chiếc vòng tay này màu đỏ đen, bên trên rải rác những hoa văn tinh tế và quái dị, hình đốc kiếm và lưỡi kiếm khá rõ ràng v.v… một chiếc vòng khá là đặc biệt, cũng khá là tinh tế, hơn nữa trông rất oách, hợp với đàn ông.
Ngoài ra, đeo trên tay lại không hề cảm thấy nặng.
“Đúng là có được báu vật”, Tô Minh quét mắt liếc nhìn vòng tay, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn và mãn nguyện.
…
Đế Thành.
Nhà họ Diệp.
Trang viên nhà họ Diệp.
Cả trang viên nhà họ Diệp đã trống trơn, trên đó đều là vết máu.
Thảm cỏ đầy màu máu.
Máu tươi chảy dọc theo thảm cỏ, thấm đẫm nơi đó.
Bên trong trang viên, thi thể nằm đầy trên đất.
Cực kỳ thảm thiết.
Mười hai người Thiên Tự vệ, Địa Tự vệ của nhà họ Diệp đã chết hết.
Diệp Phù, Diệp Võ, đã chết.
Ông cụ Diệp, đã chết.
Hơn hai trăm học viên của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều chết cả.
Những con cháu dòng chính của nhà họ Diệp quyết chiến đến cùng cũng đã chết hết.
Cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới, chẳng có lấy một người sống sót.