Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải anh là Tô Minh, sở hữu thần hồn cực mạnh  

 

Thì thật đúng là không thể phát hiện ra được.  

 

Nhưng mà, anh chính là Tô Minh - người có thần hồn chí cường, dường như đã trải qua hai kiếp người.  

 

Những hành động mờ ám của Tiêu Bạch Y, anh có thể thấy rõ.  

 

Tiêu Bạch Y chính là đến để cứu người. Ừm, chỉ có điều, không phải là muốn cứu Ứng Huyền nguyên vẹn, mà chỉ muốn cứu mỗi thần hồn của Ứng Huyền thôi.  

 

Còn về nguyên nhân là gì? Tô Minh không muốn biết.  

 

Lúc này.  

 

Tô Minh nói xong…  

 

Trên sân võ đạo, không gian im ắng bỗng vang lên nhiều tiếng da đầu bị nứt toạc.  

 

Da đầu của rất nhiều người đều tê dại đến sắp rơi ra rồi.  

 

Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này sao có thể chứ?  

 

Những gì Tô Minh nói là thật sao?  

 

Trên thực tế, ngay cả bốn lão quái vật siêu cấp như Bạch Kiếm trong hư không, đều trong trạng thái ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, có chút mơ hồ. Bởi vì, kể cả bọn họ đều không phát hiện ra hành động mờ ám kia của Tiêu Bạch Y.  

 

“Kiến hôi à, có đôi khi, người quá thông minh, thì sẽ chết sớm đó!”, Tiêu Bạch Y thở dài, rất bất lực:  

 

“Cậu nói, vốn dĩ cậu nể mặt tôi, tôi nể mặt cậu, mọi thứ đều không cần vạch trần thì cậu vẫn là cái tên yêu nghiệt tuyệt thế có thể đánh bại Lục minh chủ Ứng Huyền của liên minh Vô Song trong nháy mắt kia, còn là thiên tài tuyệt thế do Tam minh chủ của liên minh Vô Song - Tiêu Bạch Y này muốn đích thân mời, đồng thời có được tình hữu nghị với Tiêu Bạch Y này và liên minh Vô Song”.  

 

“Mà cái giá mà cậu phải trả, ừm, là chẳng cần trả gì cả. Chỉ cần mắt nhắm mắt mở thả thần hồn của Ứng Huyền đi là được rồi!”  

 

“Chỉ vậy thôi!”  

 

“Hoàn toàn không ảnh hưởng đến uy danh của cậu, trong mắt người khác, cậu vẫn là người đã giết Ứng Huyền”.  

 

“Hà tất phải vạch trần toàn bộ chứ? Hà tất phải khiến cho mọi người khó xử như vậy chứ?”  

 

Trong giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Bạch Y đầy sự bất lực, còn có một tia sát ý khiến lòng người lạnh lẽo.  

 

Không để cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tiêu Bạch Y tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng giễu cợt: “Chỉ là vì muốn phô trương một chút hiểu biết về thần hồn của mình thôi sao? Khoe khoang ánh mắt không giống với số đông của mình? Thế là cậu muốn chọn cái chết sao? Cậu đang ép tôi giết mình à! Muốn giữ cho cậu một con đường sống cũng không được! Còn sống không tốt sao?”  

 

Đúng!  

 

Tìm đường chết!  

 

Tiêu Bạch Y đã gỡ bỏ toàn bộ lớp mặt nạ.  

 

Trên mặt, tràn đầy sự tàn nhẫn và khát máu.  

 

Trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia u tối rét lạnh.  

 

Tiêu Bạch Y lộ ra nanh đầy sát ý.  



“Hay nói cách khác, khí thế của cậu đến từ bốn vị đang ẩn núp trong hư không?”, sau đó, vẫn không cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tiêu Bạch Y giơ tay chỉ lên không trung. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK