Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Gia Cát Dịch và Giang Tiễn cũng muốn mở miệng nói gì đó, dù gì, bọn họ vẫn có ý đối địch với Tô Minh.  

 

Nhưng đúng vào lúc này.  

 

“Thanh Thanh mong các vị đừng nói gì nữa, việc này sẽ quấy rầy đến anh Tô”.  

 

Bên phía xa, trong màn giường, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.  

 

Giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai.  

 

Vân Thanh Thanh!  

 

Là giọng nói cua Vân Thanh Thanh!  

 

Bên trong màn giường, đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ xin lỗi, cô ấy đều nghe thấy được tiếng bàn tán nói chuyện bên ngoài kia thì chắc chắn Tô Minh cũng có thể nghe thấy được, đây rõ ràng là một hành vi quấy rầy đến anh.  

 

May là, cô có thể nhìn ra được, Tô Minh rất nghiêm túc, hẳn là không hề bị ảnh hưởng gì.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Bên ngoài màn giường, đã im bặt hoàn toàn!!!  

 

Thậm chí có thể nói là đã nín thở.  

 

Bọn họ vừa rồi đã nghe thấy cái gì???? Giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác không?  

 

Trong một thoáng yên lặng như tờ, đám người Vũ Bất Bại, Vân Thượng Phong ai nấy nhìn nhau rồi bất giác muốn từ trong mắt của đối phương dò xét xem giọng nói lúc nãy mà mình nghe được có phải là ảo giác hay không?  

 

Chỉ nhìn lẫn nhau một hồi vậy thôi mà bỗng nhiên bọn họ đã xác định được, mình không hề nghe lầm!  

 

Là thật.  

 

“Thanh Thanh con bé tỉnh rồi!!!!”, Vân Thượng Phong vì cảm xúc giao động quá mạnh nên có chút như mừng phát điên.  

 

Còn may, vào lúc quan trọng, tên nhóc béo ú Vân Thuỵ hàng ngày nhìn có vẻ không đáng tin lại ngay lập tức tóm chặt lấy bố mình: “Bố, đừng nói gì, đừng quấy rầy đến anh Tô cứu chị!”  

 

“Đúng đúng đúng”, Vân Thượng Phong lúc này mới như bị tạt một gáo nước lạnh cho tỉnh, sau đó yên tĩnh lại, nhưng sự yên tĩnh này cũng chỉ là cố gắng kiềm chế mà thôi, nhìn vẻ ngoài của ông ta đã run rẩy cả rồi.  

 

Giang Tiễn lầm bầm một câu: “Cô Vân tỉnh rồi thì chắc chắn là do được Tô Minh cứu chữa hay sao? Cũng không chắc đâu!”  

 

Hắn ta rõ là đang đố kỵ.  

 

Khó chịu.  

 

Cho nên, mới buông một câu sặc mùi gạnh tỵ như vậy.  

 

Hắn ta có thể chịu đựng việc Tô Minh có thiên phú cực cao trong giới Võ đạo, nhưng lại không thể nhẫn nhịn việc Tô Minh cũng có y thuật khó tin, bởi vì, bản thân Giang Tiễn vốn dĩ là một thần y.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK