Tên nhóc mười nghìn tuổi không rõ lai lịch này đi theo bên cạnh Tần Khả Ngọc, có vẻ như người theo đuổi, nếu để Đà Sơn Ma biết thì chẳng phải sẽ rất khó chịu sao? Đến lúc đó trách tội nhà họ Tần thì phải làm sao bây giờ?
“Gia chủ, thiên phú võ đạo của cậu ta có vẻ rất yêu nghiệt, nhỡ may có chỗ dựa gì phía sau thì sao?”, Tần Thân thận trọng hỏi một câu.
“Có chỗ dựa hay không thì cứ chờ sau đó Khả Ngọc và Phong Nhan quyết đấu là biết, nếu có chỗ dựa gì thì chắc chắn cậu ta sẽ để cho chỗ dựa phía sau đứng ra giúp Khả Ngọc. Nếu có thì đến lúc đó rồi nói tiếp. Nếu như không có thì mời cậu ta rời khỏi nhà họ Tần đã là cho mặt mũi rồi đấy”, Tần Chấn Hoằng lạnh lùng nói.
“Gia chủ anh minh”, Tần Thân nhẹ gật đầu, ánh mắt đục ngầu già nua nhìn lướt qua Tô Minh.
“Em gái tốt của chị, mời”, lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tần Phong Nhan đã đi đến sân luận võ, nở nụ cười yêu kiều nhìn về phía Tần Khả Ngọc rồi làm một động tác mời.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Tần Khả Ngọc.
Nhưng mà.
Điều khiến cho mọi người vô cùng vô cùng khiếp sợ và bất ngờ chính là: “Em nhận thua!”
Điều này khiến toàn bộ sân võ đạo hoàn toàn yên tĩnh.
Đừng nói đến những người khác, ngay cả gia chủ Tần Chấn Hoằng cũng ngây ra, khiếp sợ đến mức lập tức đứng lên khỏi chỗ.
Ở đây, người duy nhất không biến đổi sắc mặt có lẽ chính là Tô Minh.
Tô Minh đã sớm biết rồi.
Đây cũng là ý kiến của anh.
Cuộc tỷ thí này có quan trọng không?
Không quan trọng.
Tần Khả Ngọc có lấy Đà Sơn Ma hay không là do Tô Minh nói, chứ không phải là nhà họ Tần hoặc là cuộc tỷ thí này nói.
Chính vì nguyên nhân đó cho nên mới không quan trọng, còn để Tần Khả Ngọc mặc kệ nguy hiểm tính mạng đi quyết đấu làm gì.
Dựa theo lời của Tần Khả Ngọc thì trận quyết đấu của Ma giới có xác suất sống chết rất cao. Đúng là cô ta không phải đối thủ của Tần Phong Nhan.
Một lát sau.
Tần Chấn Hoằng xem như người phản ứng đầu tiên.
Sắc mặt rất khó coi.
Ông ta cảm thấy Tần Khả Ngọc khiến mình rất thất vọng.
Cho dù không phải là đối thủ thì cũng phải có dũng khí chiến đấu chứ.
Không dám quyết đấu thì tính là gì?
Nhưng sao ông ta biết được tối hôm qua Tô Minh thể hiện tài năng cho Tần Khả Ngọc xem, sau đó đã dễ dàng thuyết phục Tần Khả Ngọc hôm nay chỉ đi ngang qua sân khấu, nhận thua, chỉ thế thôi.
Nghĩ đến tối hôm qua Tô Minh thể hiện một chút xíu thực lực, bây giờ Tần Khả Ngọc vẫn còn có chút lơ mơ, ngơ ngơ ngác ngác.
“Khả Ngọc, con nghiêm túc sao?”, Tần Chấn Hoằng nhìn chằm chằm Tần Khả Ngọc, cất cao giọng quát lớn.
Tần Khả Ngọc gật đầu.