Tô Minh chỉ cảm thấy khó thở, cảm giác có một luồng khí tức sinh mạng đang hừng hực thiêu đốt trước mặt. Thậm chí anh còn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh có lực của Cố Đình Tiêu.
Tô Minh sởn tóc gáy, xông lên hoàn toàn dựa vào ý chí chiến đấu trong tiềm thức.
Bởi vì tốc độ ra tay của Cố Đình Tiêu quá nhanh, ngay cả Tô Minh cũng không bắt được bằng thần hồn và mắt thường.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng va chạm mạnh vang lên liên tiếp.
Mỗi lần va chạm, tiếp xúc rồi lại tách ra. Nhưng sau mấy hơi thở thì toàn thân Tô Minh đều là máu, có hàng ngàn vết rỗ, chưa đến nỗi nhìn thấy da thịt nhưng xương đã vỡ vụn hết cả…
Vô cùng thê thảm!
Mùi máu tanh nồng nặc như xông vào mũi của tất cả mọi người.
Lại một lần nữa.
Bụp!
Va chạm!
Tô Minh bay ra ngoài!
“Chết tiệt!”, Tô Minh thầm mắng, anh vừa chấn động vừa không dám tin.
Kể cả là sức mạnh thể xác cũng kém quá xa.
Là mình quá yếu hay tại đối phương quá mạnh?
“Nhân Ma chuyển thế và truyền nhân Nhân Ma là hai khái niệm khác nhau. Trước đó bổn thiên nữ đoán Cố Đình Tiêu là truyền nhân Nhân Ma nhưng trên thực tế…”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng, nói: “Vì vậy anh đừng tự ti, cũng đừng mất niềm tin. Đối phương quả thật rất mạnh nhưng đã trải qua vô số lần luân hồi và tích lũy nên hiện giờ thoạt nhìn cứ tưởng hơn trăm ngàn tuổi nhưng thật ra thực lực tích lũy trên chục triệu năm rồi”.
“Phù, phù…”, Tô Minh rơi xuống đất, máu tươi vẫn đang chảy khắp người.
Xương cốt vỡ vụn đang tổ hợp lại nhưng quá trình khá chậm, dường như chậm 100 lần so với lúc bình thường.
“Khả năng tự phục hồi vết thương trên cơ thể tôi… Thế này là thế nào?”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn, một tay chống đầu gối, có chút kinh ngạc hỏi.
“Trận Đại Đạo Tinh Thần khống chế anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng nói, cũng thấy phẫn nộ.