Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Phụp, phụp, phụp…  

 

Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.   

 

Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: “Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!”  

 

Ông ta hét, giọng nói vang vọng.   

 

“Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết. Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy”, Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.   

 

Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: “Ông thì sao?”  

 

Dương Phụng Lăng suýt nữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn.   

 

“Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi. Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?”, Tô Minh cười, hỏi.  

 

“Tôi…”, Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời.   

 

“Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết. Như vậy thì tôi có thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả”, Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: “Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra. Tô Minh tôi quyết không từ chối”.   

 

Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.   

 

Dập đầu lia lịa.   

 

Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.   

 

Ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.   

 

Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.   

 

Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông. Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thể ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.   

 

Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn. Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu.   

 

Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ. Họ thấy hoang mang!   

 

“Phải rồi! Có ai có thể dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?”, Tô Minh đột nhiên hỏi.   

 

“Tôi… Tôi sẽ đưa cậu đi”, thất trưởng lão của Huyền Thanh Tông là ông lão với dáng người nhỏ gầy ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ. Ông ta run rẩy đứng ra, cung kính đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn Tô Minh.   

 

“Người anh em họ Tô! Chi bằng nhường lại kho báu vật của Huyền Thanh Tông cho tôi đi?”, nhưng đúng lúc này một bóng hình xuất hiện.   

 

Xuất hiện rất kỳ dị!  

 

Xuất hiện không báo trước.   

 

Đó là một chàng trai tuấn tú, để tóc dài, mặc áo trắng, cầm quạt nan.   

 

Chàng trai xuất hiện trước mặt Tô Minh và cười nói.   

 

Người con trai đó ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng nhìn từ khí tức thì người này có thể chất đặc biệt, khí huyết sục sôi đến ghê người, sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của hắn.   

 

Người này cho Tô Minh cảm giác là còn mạnh hơn Dương Phụng Lăng ở cảnh giới đoạt mệnh thật sự.   



Tất nhiên, kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn có thể chắc chắn là mình giết được đối phương trong giây lát.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK