Tô Minh không hề sợ ai uy hiếp. Lúc Tô Minh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mà Lạc Thu Thuỷ đờ đẫn cả người.
Còn những người trong phòng trà cũng không khá hơn là mấy…
Những cậu chủ, cô chủ đến từ các gia tộc đẳng cấp của Đế Thành mà có quen biết Tô Minh thì còn đỡ. Chí ít thì họ cũng biết Tô Minh có chút bản lĩnh.
Còn những người đến từ các gia tộc của thành phố khác thì đều đơ người ra.
Còn có người dám khiêu khích Thẩm Tịch như này sao?
Người anh em! Cừ thật đấy!
Thậm chí nhà họ Thẩm ở Ma Thành còn được coi là gia tộc chiếm nửa Huyền Linh Sơn rồi! Thực lực của nhà họ Thẩm có thể ngang hàng với nhà họ Cơ ở Đế Thành. Không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ vì chị gái của Thẩm Tịch quá lợi hại!
Theo như mọi người thấy thì ít nhất là trong giới thế tục chắc không có ai dám khiêu chiến trực diện với Thẩm Tịch. Kể cả có thì cũng chỉ có Cơ Khâm của nhà họ Cơ được đánh giá ngang với Thẩm Tịch về thực lực, bối cảnh. Nhưng Cơ Khâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện ‘bại não’ như này.
Người trẻ tuổi tên là Tô Minh mà nhiều người ở đây không quen, anh ta là kẻ ngốc hả? Kẻ ngốc vô tri chăng?
“Ha ha…”, một lát sau, Thẩm Tịch đột nhiên cười lớn, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn: “Ha ha ha ha…”.
Có thể nói là hắn tức quá mà bật cười.
“Được lắm! Anh Tô khiến tôi có cái nhìn khác rồi đấy!”, sau đó nụ cười của Thẩm Tịch tắt ngấm. Hắn nhìn Tô Minh, đôi mắt biến thành sự tàn nhẫn, hỏi: “Anh Tô có bố mẹ hay người thân không?”
“Cũng coi là có…”, Tô Minh thản nhiên nói và vẫn nở nụ cười. Bố mẹ và người thân ư? Hiện giờ thì chỉ còn lại mỗi cô em gái không có quan hệ huyết thống với anh, cũng không chắc là còn sống hay không, nhưng miễn cưỡng được coi là có.
“Nếu như có thì tôi muốn nhắc nhở anh Tô một câu. Trước khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc thì hãy gọi điện thoại cho người nhà và nói chuyện hẳn hoi với bố mẹ anh. Dù sau thì sau hôm nay anh sẽ phải vĩnh biệt họ rồi”, Thẩm Tịch nói xong, xoay người đi về phía bàn của mình.
Lời nói vừa dứt thì không khí trong phòng như đóng băng.
Thẩm Tịch đang muốn nói thẳng với Tô Minh rằng, sau khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc thì sẽ lấy mạng của anh.
Không ai nghĩ rằng Thẩm Tịch đang nói đùa.
“Nhà họ Thẩm ở Ma Thành chắc là gia tộc mạnh nhất về võ đạo trong giới thế tục ở cả Hoa Hạ rồi chăng? Tô Minh! Nếu anh tưởng mình đánh bại được Vương Đạo Khánh là giỏi lắm rồi, rồi có thể hống hách ngang tàn thì anh chết chắc rồi”, Công Tôn Thần cúi đầu uống ngụm trà, trong lòng đầy vẻ kích động.
Nhà họ Thẩm vì có chị gái của Thẩm Tịch nên được coi là gia tộc có võ đạo mạnh nhất ở Hoa Hạ hiện giờ.
Vương Đạo Khánh có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới tông sư hậu kỳ. Còn nhà họ Thẩm khéo còn có cảnh giới thiên vị nữa.
“Ha ha…”, Tô Minh cười lớn, hoang đường thế sao? Bây giờ còn sắp đặt trước cho mình vậy nữa? Vậy thì để xem sau khi kết thúc buổi đấu giá thì sẽ thế nào?
“Cậu… Cậu điên rồi, cậu điên rồi!”, đến lúc này Lạc Thu Thuỷ mới định thần lại, cô ta như muốn sụp đổ.