Rõ ràng lúc Lưu Vũ Đằng tự hủy diệt, Tô Minh và Lưu Vũ Đằng cận chiến và Tô Minh bị khóa chặt ở bên trong rồi, sao có thể không chết được?
Ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng thấy đầu óc trống rỗng không dám tin.
Tô Minh chưa chết, đúng là phải cảm ơn bảo vật được tìm thấy dưới đáy hồ Linh Tuyền.
Bởi vì dung hòa được bảo vật đó nên Tô Minh có kho tàng huyết mạch, thân thể cường tráng và khí huyết dồi dào, mọi thứ đều mạnh ngoài tưởng tượng nên không thể chết dễ dàng như vậy được.
Không những không chết mà lúc này vết thương mà Lưu Vũ Đằng tự hủy diệt ban nãy giờ đây cũng lành lại.
Máu tươi trong cơ thể anh giống như linh dược vô tận, chỉ cần vận chuyển kinh mạch một ngày thì vết thương trong xương cốt, thịt, cơ bắp, nội tạng trong cơ thể đều có thể hồi phục nhanh chóng.
Một lát sau Tô Minh tiếp đất.
Anh đứng trước mặt đám Hồng Bành và Triệu Thủ Chân, cười nói: “Tôi vừa khởi động một lát mà các người đã định đi rồi? Ha ha…”.
Nụ cười đó cộng với máu tươi khắp mặt đúng là dọa người.
Sát ý toàn thân Tô Minh đã đến mức ngưng tụ.
Máu tươi phun trào…
Tôi muốn giết người!
Đột nhiên… Cây kiếm trong tay anh rung lắc…
Vừa xuất kiếm thì kiếm quang đã lóe ra.
Sau đó tất cả đều như ngừng lại, một giây sau, Triệu Thủ Chân và Giả Mộc đều chết.
Một kiếm hai mạng! Và hai mạng này đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ!
Không chỉ vậy mà sau chiêu kiếm này, thân hình Tô Minh lại bay ra, nhanh đến nỗi khó nắm bắt. Anh dường như một trận gió lướt tới bên cạnh đám người Hồng Bành và Khô Lâu…
Sau đó Tô Minh dừng lại, còn đám Hồng Bành và Khô Lâu cùng ôm cổ, máu tươi bắn ra, cổ họng bị cứa đứt.
Chết!
Tất cả đều chết không âm thanh!