Cậu ấm rõ ràng là chân bước trên không, lại giống như là đi trên mặt đất, từng bước từng bước vững vàng.
“Tiên Tổ… Cảnh giới Tiên Tổ tầng chín đỉnh phong?”, Triệu Định nhỏ giọng lầm bầm, giật mình sợ hãi, trên thực tế, mấy người Triệu Định hay Lam Tuyết ở Vạn Bảo cũng đã từng nhìn thấy Bàng Hoành.
Nhưng, khi nhìn thấy Bàng Hoành thì chỉ là Tiên Tổ tầng ba thôi!
Sao lại…
Chẳng lẽ…
Bàng Hoành ra ngoài, là… Là cố ý hạ mình, kiềm chế, che giấu cảnh giới?
Lam Tuyết cũng giật mình ngây người.
Như muốn ngừng thở.
Sở dĩ cô vội đến báo thù.
Một mặt đã quyết tâm phải chết.
Một mặt là dựa vào bùa nổ.
Nhưng…
Cô biết là Bàng Hoành chỉ là Tiên Tổ tầng ba, mặc dù cũng biết sức chiến đấu thực tế của Bàng Hoành có lẽ hơn cảnh giới không ít, nhưng rốt cuộc, cũng sẽ có cơ hội đồng quy vu tận với Bàng Hoành.
Nên mới đến báo thù.
Không ngờ rằng…
Cảnh giới Tiên Tổ chín tầng đỉnh phong?
Hơn nữa, có thể chắc chắn, yêu nghiệt tuyệt đại như Bàng Hoành, đệ tử nội môn học viện Kỷ Nguyên, sức chiến đấu thực tế còn vượt xa cảnh giới nhiều.
Vậy mà còn đồng quy vu tận?
“Cậu Bàng!”. Mấy vị chấp sự viện tạp dịch lúc này đều kính cẩn run sợ, khom người chín mươi độ, thiếu chút là đã muốn quỳ xuống rồi.
Đệ tử nội viện đấy!
Đệ tử nội viện của học viện Kỷ Nguyên, quý giá đến thế nào?
Không thể tưởng tượng nổi đâu!
Những lúc bình thường bọn họ căn bản không thể nào gặp được.
“Cô nói, tôi giết người đàn ông của cô rồi?”. Bàng Hoành mở lời hỏi, yên lặng nhìn Lam Tuyết, tựa như thiên quân đang nhìn phạm nhân, ánh mắt lạnh lẽo, quá yên tĩnh, quá vô tình.
“Đúng! Có đá lưu giữ ảnh làm chứng!”. Âm thanh Lam Tuyết nghiêm túc, mặc dù vừa này rất tuyệt vọng, kinh sợ, đau khổ, tự biết không thể đồng quy vu tận, nhưng lúc này vẫn cố gắng hy vọng và vực dậy tinh thần, nhỡ đâu, cô có một chút ít cơ hội thì sao? Cô dùng tâm thần và thần hồn khơi thông hàng trăm bùa nổ trong không gian nhẫn chứa đồ để có thể ném ra bất cứ khi nào.
“Mặc dù, chỉ là đám kiến nhỏ như cô, cậu đây có thể tiện tay giết chết, mặc dù cậu đây khát máu, chết trong tay cậu đây cũng hơn trăm vạn người, nhưng, cậu đây quả thực chưa từng giết người nào tên Tô Minh!”, Bàng Hoành lạnh nhạt nói.
Lam Tuyết không muốn nghe Bàng Hoành giải thích.
Tuy rằng, dựa theo suy nghĩ thông thường, dường như, cỡ cấp bậc như Bàng Hoành cho dù giết người thì cũng sẽ không phủ nhận, bởi vì là yêu nghiệt tuyệt đại thì vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng, không quan trọng nữa.