Tiếc rằng Tô Minh lại không biết gì về lời thách đấu của Mạnh Lăng!
Anh vẫn luôn bế quan tu luyện, lúc này, vừa mới xuất quan, đã chạy thẳng tới rừng Kiếm Bi, nào biết trong khoảng thời gian này học viện đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Chắc chắn", Tô Minh gật đầu đáp.
"Vậy thì vào đi", hai ông lão gật đầu, cho Tô Minh vào trong.
Nhưng trong ánh mắt của hai ông lão lại hiện lên một tia thất vọng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Tô Minh là vì muốn né tránh lời thách đấu của Mạnh Lăng nên mới vội vã đi vào rừng Kiếm Bi tu luyện.
Đối với tu giả võ đạo, thua không đáng sợ.
Điều đáng sợ là khiếp sợ chiến đấu.
Hơn nữa, cho dù Tô Minh trốn trong rừng Kiếm Bi thì sao chứ?
Rừng Kiếm Bi có hạn chế thời gian, bảy ngày, thời gian cho phép ở lại chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày, tu giả võ đạo sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài.
Trốn chui trốn lủi bảy ngày chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tô Minh vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi chưa tới vài phút.
Thì Mạnh Lăng đã tới đây.
Không chỉ có mỗi Mạnh Lăng đến mà rất nhiều học sinh của học viện đều đến đây!
"Tô Minh đâu? Không phải xuất quan rồi à? Sao không dám hó hé tiếng nào mà tiến vào rừng Kiếm Bi thế?", Mạnh Lăng nhăn nhó mặt mày hỏi.
Lại để Tô Minh trốn rồi sao?
"Anh Mạnh, hẳn là anh đã lường trước được điều này mới đúng, cái tên Tô Minh kia sao dám nhận lời thách thức này chứ? Anh quá coi thường bản thân mình rồi", Hoàng Linh Viện cười nói.
Trong chốc lát, không chỉ có Hoàng Linh Viện, mà có rất nhiều học sinh của học viện đều cảm thấy hơi nghi ngờ liệu Tô Minh có phải đang sợ hay không?
Không thì trốn vào rừng Kiếm Bi làm gì chứ?
Trước kia bọn họ vẫn luôn nghĩ Tô Minh yêu nghiệt đến cực hạn, là kẻ yêu nghiệt nhất, nhưng có vẻ như, suy nghĩ này sai quá sai rồi, rốt cuộc Tô Minh vẫn thua vị cậu chủ Mạnh Lăng này!
Suy cho cùng, anh ta vẫn là yêu nghiệt vô song đến từ tầng Võ trung mà.
"Tô Minh sợ thật à?", trong đám đông, Lâm Thanh Loan lẩm bẩm một mình, nhưng rồi lại lắc đầu, lớn giọng nói: "Sao Tô Minh lại sợ chứ? Nếu anh ấy sợ thì sẽ không trốn vào rừng Kiếm Bi đâu, ở rừng Kiếm Bi, cứ bảy ngày sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài, đến lúc đó, có anh Mạnh đây chặn cửa thì anh ấy có định đánh bài chuồn để trốn cũng không được. Nếu anh ấy định trốn tránh thì đã luôn bế quan rồi, vậy mới an toàn. Thế nên, chắc là anh ấy đang tu luyện đến thời khắc quan trọng, cần phải tiến vào rừng Kiếm Bi, nên mới vội vàng vào đó. Còn về phần lời khiêu chiến của anh Mạnh, có lẽ anh ấy còn không biết về nó, anh ấy vẫn luôn bế quan, sao biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì?"