“Anh rất mạnh”, không ai nhìn thấy Kim Tố Y đứng trước mặt Tô Minh bằng cách nào, mặt đối mặt, vẻ mặt Kim Tố Y đầy bình tĩnh, trong sự điềm tĩnh ấy có vẻ nặng nề, thậm chí cô ta còn khẽ nhíu mày, dường như cô ta đang muốn nhìn thấu Tô Minh nhưng mãi vẫn không thể làm được.
“Tất nhiên”, Tô Minh gật đầu, thoải mái thừa nhận.
“Vì thế, anh phải chết”, Kim Tố Y cực kỳ nghiêm túc, không chỉ vì Tô Minh quyết sống chết với tộc Kim Bằng Thái Cổ, hay Tô Minh chỉ mới hai mươi tuổi, mà còn vì anh là loài người, cấp bậc đó với loài người chính là yêu nghiệt, nếu anh không chết, sau này sẽ thành một mối tai họa dành cho cả đế quốc Hoang Thú.
Lời nói vang lên.
Cổ tay Kim Tố Y đột nhiên cử động.
Kiếm trúc trong tay khẽ nâng lên.
Một mũi nhọn bay thẳng về phía Tô Minh, mũi nhọn đó trông cũng chẳng có gì đặc biệt, khá bình thường thôi.
Thế nhưng.
Khi kiếm phong sắp chạm vào người Tô Minh thì đột nhiên bùng nổ!
Kiếm phong nhanh chóng hóa thành chín mươi chín cái.
Kiếm phong chằng chịt như giăng tơ.
Ti tỉ cái bén nhọn.
Chín mươi chín kiếm phong lại tự động sắp xếp thành một kiếm trận!
Kiếm trận chín mươi chín kiếm phong
Thao tác tinh vi đó, cả Tô Minh cũng phải sợ đến ngây ngẩn cả người.
Bởi vì thao tác có thể khống chế kiếm phong đến mức tinh tế như vậy, anh cũng chỉ mới được thấy lần đầu, nếu dùng thước đo của loài người để kiểm tra thì hẳn là chỉ số sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Đúng là điên rồ thật mà!
Tô Minh đã mở mang được tầm mắt rồi.
Cả hai mắt cũng to hơn nhiều rồi.
Những thao đó, ầm! Kiếm phong của kiếm trúc trông có vẻ bình thường như một con kiến lại đột ngột hóa thành khủng long, như một giọt nước mua nhanh chóng biến thành biển rộng.
Sự bùng nổ bất ngờ đó, ngay trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi tạo ra sự rung động.
Sau khi kiếm phong bùng nổ thì nó lại dùng tốc độ khủng khiếp, có lẽ là nhanh hơn gấp mười lần, đến trước mặt Tô Minh lại nhanh thêm gấp mười nữa, đúng là đáng sợ.
Hoàn toàn không cho con người ta đường sống.
Chỉ một kiếm đó thôi, sức mạnh của Kim Tố Y đã được bày ra đó, chẳng thiếu sót một chút nào.