Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hơi căng thẳng.  

 

Mặc dù ai nấy đều biết Tô Minh không thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh nhưng cũng lo lắng Tô Minh chữa không khỏi mà còn có thể khiến cho bệnh của Vân Thanh Thanh nặng thêm.   

 

Ít nhất, với tình hình trước mắt của Vân Thanh Thanh thì vẫn còn có thể sống được tám mười ngày gì đó.  

 

Ngộ nhỡ lần này bị Tô Minh chữa bừa, có khi còn chưa sống được đến tám mười ngày thì sao?  

 

“Bố, bảo anh ta cút ra ngoài đi! Bố, bố rõ ràng biết anh ta hầu như không thể làm được”, Vân Thuỵ đã sắp nghiến nát cả răng của mình, run rẩy đứng bên cạnh Vân Thượng Phong, trên thực tế cậu ta khá nhát gan nhưng lúc này hai mắt lại đỏ lên, như sắp mất đi lý trí đến nơi: “Đời này của chị ghét nhất những người đàn ông có ý đồ xấu với chị ấy, cho nên, cho dù có khám bệnh cho chị ấy thì nhà họ Vân cũng vẫn luôn dùng sợi tơ để bắt mạch, nhưng bây giờ”.  

 

Trong mắt của Vân Thuỵ.  

 

Chị mình đã là người sắp chết rồi.  

 

Là người đã bị phán án tử hình rồi.  

 

Còn để cho Tô Minh đi vào trong màn nữa chứ, đây chính là một hành vi thiếu tôn trọng!!!  

 

Trước đó chuyện thế này chưa từng xảy ra.  

 

Nếu chị mà biết được chắc chắn sẽ cực kỳ phẫn nộ.  

 

Vân Thượng Phong chẳng hề lên tiếng nhưng nước mắt lại không ngừng chảy dài.  

 

Có thể nhìn ra được, cảm xúc của Vân Thượng Phong cũng đã chạm đến bờ vực sụp đổ.  

 

Nhìn con gái mình phải chịu đựng sự đau đớn của cái chết cận kề, điều này có thể dự đoán được.  

 

“Bố phải khiến tên nhãi trong lòng chỉ có mỗi tinh huyết của cự thú thời tiền sử này mất mặt, việc nhà họ Vân chúng ta có thể làm được nhiều nhất cũng chỉ là khiến anh ta mất hết mặt mũi mà thôi!!!”, Vân Thượng Phong nghiến răng nói, giọng nói rõ ràng đã bị đè xuống rất thấp nhưng do cảm xúc giao động quá mạnh nên vẫn có thể thấp thoáng nghe được.  

 

“Loè người trong thiên hạ cũng được, nhưng không nên quấy rầy sự thanh tịnh của cô Vân”, Quan Khuynh Thành cũng hờ hững buông lời, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, cô ấy nghe thấy giọng nói chuyện đã được đè thấp của hai bố con Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ.  

 

Đến tận lúc này cũng chưa từng có ai đi vào trong màn để khám bệnh và chữa cho Vân Thanh Thanh.  

 

Tô Minh là người đầu tiên.  

 

Điều này quả thật là đã quấy rầy đến sự thanh tịnh của Vân Thanh Thanh.  



“Haiz!”, Vũ Bất Bại lại thở dài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK