Kho bãi vô cùng quan trọng.
Dự án quan trọng nhất trong 10 năm gần đây của nhà họ Ngụy là gì? Chính là kho bãi 100 nghìn mét vuông ở Phi Lưu Thành khu Tây Nam.
Có kho bãi đó thì nhà họ Ngụy có thể đánh thẳng vào khu vực Tây Nam, Phi Lưu Thành hay thậm chí là vùng giao thông trọng điểm của khu Tây Nam.
Khu vực kho bãi đó có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Ngụy, có thể coi là trọng tâm việc làm ăn của nhà họ Ngụy trong 10 năm tới.
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại nhắm đến kho bãi ở Phi Lưu Thành? Cô ta… rốt cuộc to gan đến mức nào?
Nếu nhà họ Ngụy mất đi kho bãi này thì kinh tế sẽ trực tiếp sụp đổ.
Mặc dù đối với 8 gia tộc lớn ở Đế Thành mà nói thì võ đạo mới là ưu tiên hàng đầu, tiền tài không quá quan trọng.
Nhưng không quan trọng không có nghĩa là không cần, không có tiền thì nhà họ Ngụy không còn là nhà họ Ngụy, nhà họ Kinh phía sau lưng cũng sẽ không cần phải nâng đỡ bọn họ nữa, nhà họ Ngụy sẽ mất đi tác dụng cùng giá trị của mình.
Ngay cả Diệp Thông Bình cũng ngớ người.
Những người khác nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn, đến Cơ Thương Hải cũng hiếm thấy mà nhìn cô ta.
“Được! Được lắm! Quả là thiếu niên anh hùng! Ông Diệp, ông có đứa con gái tài giỏi đấy!”, một lúc sau, Ngụy Chấn Phong tức đến bật cười, mặt đỏ lừ.
Thân là người nhà họ Ngụy thuộc một trong tám đại gia tộc, Ngụy Chấn Phong không biết bao năm rồi không mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này ông ta hoàn toàn tức giận, tức đến mức không khống chế được bản thân.
Dã tâm của Diệp Mộ Cẩn quá lớn, hơn nữa còn bộc lộ ra ngay trước mặt ông ta.
Đáng chết.
“Dám hay không dám?”, Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn không sợ hãi mà nhìn thẳng Ngụy Chấn Phong, bình thản nói.
“Nhà họ Ngụy chúng tôi bỏ ra kho bãi 100 nghìn mét ở Phi Lưu Thành khu vực Tây Nam thì nhà họ Diệp các cô cược cái gì?”, Ngụy Chấn Phong cũng không quá sợ hãi, ánh mắt ông ta trở nên sắc lẻm, đâm thẳng về phía Diệp Mộ Cẩn.
“Mảnh đất 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam của nhà họ Diệp, như vậy đã đủ chưa?”, lời của Diệp Mộ Cẩn lại lần nữa khiến người khác kinh hãi.
Điên rồi!
Thật sự là điên rồi!
Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: “Mộ Cẩn, con… con…”
Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.
Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.
Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thì nhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
“Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không? Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?”, tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng.
“Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi”, gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói.
“Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?”, không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.
Đúng, trực tiếp phản pháo.