Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Minh lại có được nhẫn không gian của Hách Liên Giảo và đám người Dương Quy, đặc biệt là nhẫn không gian của Hách Liên Giảo.   

 

Lại là thu hoạch kếch sù.   

 

Tất nhiên cũng có chút tiếc nuối là bia Hách Liên. Bởi vì dường như bảo bối phòng ngự này buộc chặt với Hách Liên Giảo rồi.   

 

 

 

Đó là bảo bối mà Hách Liên Giảo và nhà Hách Liên nuôi dưỡng bằng tinh huyết hơn chục ngàn năm và cũng là bảo vật bản mệnh của Hách Liên Giảo.   

 

Giờ Hách Liên Giảo chết rồi, bia Hách Liên cũng hóa thành hư vô.   

 

“Cũng chả sao! Mặc dù bia Hách Liên mạnh nhưng nhất định phải tiêu hao vô số tinh huyết để nuôi dưỡng nó, thật phiền phức. Chi bằng cứ khai thác tốt ảnh của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng. Khai thác tốt thì ảnh chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng chẳng kém gì bia Hách Liên”, Tô Minh lẩm bẩm.   

 

Lúc này, toàn bộ Thiên Đường Ngục đều yên lặng vô cùng.   

 

Cảm giác Thiên Đường Ngục sắp sụp đổ đến nơi.   

 

Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía Tô Minh.   

 

Đúng lúc này…  

 

“Chàng trai, làm quen nha, tôi là Vũ Bất Bại”, đột nhiên có hai bóng hình xuất hiện. Một người là ông lão râu trắng đầu trọc, còn bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ che mặt. Cô gái với vóc dáng cân đối, dáng vẻ nhẹ nhàng.   

 

Ánh mắt Tô Minh với vẻ ngập ngừng, trong lòng vô cùng chấn động và có chút kiêng kị.   

 

Bởi vì hai người này xuất hiện đột ngột mà anh không hề hay biết.   

 

Điều này rất bất thường.   

 

Tô Minh nhìn về phía hai người đó.   

 

Tô Minh không thể nhìn ra ông lão đầu trọc tóc bạc ở cảnh giới gì, chỉ biết rằng thực lực của ông ta vô cùng mạnh, chí ít cũng mạnh hơn mình ở hiện tại. Vì vậy mình mới không thể cảm nhận được sự xuất hiện đột ngột của ông ta.   

 

Còn về cô gái trẻ kia, Tô Minh cũng không thể nhìn ra. Nhưng ông lão kia vì quá mạnh nên Tô Minh không nhìn ra, còn cô gái này như được bao quanh bởi một tầng ánh sáng vô hình, ngăn cách tất cả khí tức nên Tô Minh không nhìn ra.   

 

“Anh không thấy rằng nhìn người khác như vậy là rất mất lịch sự sao?”, cô gái nói, giọng nói có chút lạnh lùng.   

 

“Tôi quen rồi!”, Tô Minh cười nói.    

 

“Hừm!”, cô gái hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với ông lão ở bên cạnh: “Ông Vũ! Chuyện chính quan trọng hơn, mau đi trị bệnh cho Vân Thanh Thanh nhà họ Vân đi”.   

 

Dường như cô gái này không ưa Tô Minh cho lắm.   

 

Chuyện này cũng thật khó tin.   

 

Vì trước đó Tô Minh đã thể hiện ra thực lực kinh người. Thậm chí thiên phú võ đạo của anh cũng ở cấp bậc khủng khiếp.   



Thông thường mà nói, sẽ không có ai dám coi thường anh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK