“Hừ, bổn thiên nữ còn rất nhiều thủ đoạn khác, chứ không anh nghĩ gì?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ một tiếng: “Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian, bảo tàng huyết mạch của anh đang bùng nổ, trong khoảng thời gian nó thay đổi, sức mạnh của anh trở nên rất khủng bố, còn mạnh gấp mấy trăm, mấy ngàn lần trạng thái bình thường, anh phải tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang bùng nổ, có lẽ là trong vòng mười lăm phút giết chết tên người ma chuyển thế này. À phải rồi, bảo tàng huyết mạch đang trong thời gian bùng nổ thì anh có thể thoải mái sử dụng Ma La Kiếm”.
Hai mắt Tô Minh sáng rỡ lên.
Cả người bùng lên ngọn lửa màu đỏ kỳ dị.
Cứ như kẻ đến từ dưới địa ngục.
Tinh thần chợt lóe lên.
Chiếc vòng trên cổ tay anh bắt đầu dao động.
Hóa thành Ma La Kiếm.
Xuất hiện trong tay Tô Minh.
Xa xa, cuối cùng nụ cười trên mặt Cố Đình Tiêu cũng chợt tắt.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Không ngờ hắn ta lại ngửi thấy mùi nguy hiểm từ trên người con kiến hôi đó.
“Chết đi!”
Tay cầm Ma La Kiếm.
Tô Minh chẳng dùng đến kiếm pháp gì.
Ma La Kiếm cũng chẳng cần.
Giơ tay lên, Tô Minh như dịch chuyển tức thời tới trước mặt hắn ta, bá đạo đến mức đáng sợ giơ tay lên, kiếm di chuyển.
Kiếm vừa động, cả bầu trời biến sắc.
Dường như cả trận Đại Đạo Tinh Thần cũng rung lên.
Một kiếm quang sinh tử mỏng manh, nhẹ như tờ giấy lặng lẽ không một tiếng động lao thẳng về phía Cố Đình Tiêu!
“Cung Nhân Ma, hiện!", nhưng Cố Đình Tiêu vẫn chưa hề sợ hãi, lười nhác hừ lạnh.
Chợt.
Một cung điện màu đen tuyền lập tức xuất hiện trước mặt Cố Đình Tiêu.
Cung điện rộng lớn, mênh mông, mờ ảo.
Bên trong cung điện có những người canh gác từ thời tiền sử.
Có mặt trời và mặt trăng hoang cổ chiếu sáng.
Có sông thần biển cổ chảy qua.
Đó là một thế giới Cung Điện!
Chảy dọc theo năm tháng, bầu trời vạn cổ, có đạo văn không gian và thời gian vô tận lướt qua trên cung điện đó.