Kiếm băng dày đặc.
Che khuất cả đất trời.
Quả thực có hơn vạn thanh.
Ai trông thấy cũng phải kinh hãi.
Mà càng khiến người ta càng ngạc nhiên là những thanh kiếm băng đó lại hợp thành kiếm trận!
Quá đáng sợ, rất nhiều kiếm tu đều có thể lập kiếm trận nhưng một lần chỉ có thể điều khiển 10 đến 50 thanh, người điều khiển được 100 thanh đã là vô cùng hiếm thấy.
“Không hay rồi”, dưới mặt nạ đầu lâu, sắc mặt Tư Thiên Cẩm co quắp thay đổi, cả người liền lao đi giống như một mũi tên lửa để chặn lại Chu Thiên cấm cố.
Nhưng điều này cũng đã nằm trong sự tính toán của Ngư Dung Băng.
Ngay lúc đó, cô ta giống như nữ thần băng, thanh kiếm băng đang nắm giữ trong tay với ý chí chiến đấu lạnh lẽo đến tận xương tủy được ngưng kết đến cực điểm, ngăn lại trước mặt Tư Thiên Cẩm cùng những người khác.
Khí tức của Ngư Dung Băng tại khoảnh khắc này quá mạnh mẽ.
Cực kỳ lớn mạnh.
Cái lạnh thấu xương khiến người ta có cảm giác như đang bước vào hầm băng.
Mạnh mẽ tới mức bất thường.
Sắc mặt cô ta tái nhợt không còn giọt máu.
Cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian một hai nhịp thở cho ba người Tô Minh, Ngư Đằng cùng Ngư Vọng là đủ rồi.
“Đáng chết!!! Cút ra!”, Tư Thiên Cẩm bộc phát lửa giận, cô ta vậy mà bị người khác gạt sang một bên? Dưới cơn thịnh nộ, hai đao dao động, trời đất biến thành màu máu, lưỡi kiếm lập lòe, giống như hai tia chớp chập chờn, kiếm ý vô biên tràn ngập, xé trời rẽ đất.
Cũng ngay lúc đó.
Ngư Vọng và Ngư Đằng gần như cùng lúc thông suốt, bọn họ cùng nhau tháo chạy, đâm xuyên qua về hướng Chu Thiên cấm cố.
Tốc độ rất nhanh.
Về phần dẫn theo Tô Minh gì đó, hai người đều vứt ra sau đầu rồi.
Thậm chí bọn họ nhớ tới cũng sẽ cố ý bỏ rơi Tô Minh.
Để Tô Minh chôn theo cô chủ đi!
Dù là Ngư Đằng hay Ngư Vọng, giờ phút này cũng chỉ muốn bản thân có thể sống sót.