Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cho nên hôm nay coi như là lần đầu tiên cô ta thân mật với người khác giới trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.  

 

Không hiểu sao chân có chút mềm nhũn ra, cũng may được Tô Minh ôm lấy, dựa vào trong lòng Tô Minh chứ không thì ngã ra mất.  

 

Nam Cung Cẩn vừa nãy đang định lên tiếng chửi Tô Minh là đồ đê tiện.  

 

Nhưng Tô Minh lại thổi nhẹ hơi nóng vào tai cô ta rồi nói: "Đừng giãy dụa nữa, bằng không sẽ lộ tẩy đó, dù sao cô cũng là mẹ của con tôi rồi, nếu cô chửi mắng vì chút tiếp xúc thân mật này giữa hai chúng ta thì ai cũng có thể nhìn ra được cô đang nói dối đó".  

 

Không sai.  

 

Nam Cung Cẩn lập tức phản ứng lại.  

 

Cũng không dám từ chối nữa.  

 

Chẳng những không giãy dụa mà còn rất phối hợp để Tô Minh ôm, nhất thời, trống ngực đập đến giật mình, như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.  

 

"Khuynh Thành, chuyện đó...", cùng lúc đó, Tùy Thanh Liên đột nhiên nhớ đến Quan Khuynh Thành vẫn còn đang mặt ở đây, vội vàng muốn trấn an Quan Khuynh Thành. Khụ khụ, bà ấy thân là phụ nữ, tuyệt đối không cho phép chồng mình có bất cứ hứng thú nào với người phụ nữ khác, đến nay vẫn tuyệt đối chung thủy với bà. Nhưng khi đứng trên góc độ làm mẹ thì bà lại có chút dao động, đã mang bầu rồi, lại vẫn luôn chấm Nam Cung Cẩn làm con dâu không muốn từ bỏ, mà Quan Khuynh Thành bà cũng hài lòng, cũng không muốn từ bỏ, cho nên...  

 

"Dì à, con không ghen đâu", chưa đợi cho Tùy Thanh Liên nói gì, Quan Khuynh Thành đã chủ động lên tiếng.  

 

Cô ta quả thật không ghen.  

 

Thứ nhất, cô ta sớm đã biết Tô Minh vĩnh viễn sẽ không dừng lại ở một người phụ nữ, lúc đó, khi ở Thiên Đường Ngục, cô ta đã chứng kiến Tiêu Nguyệt rồi Ngư Dung Băng một lòng muốn đồng sinh cộng tử bên cạnh anh.  

 

Thứ hai, cô ta là thần y, là thần y giỏi nhất ở cả thế giới Tiểu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được dao động từ khí tức cho đến mạch tượng cho thấy chắc chắn Nam Cung Cẩn căn bản không hề mang thai, không những không mang thai mà cho đến nay Nam Cung Cẩn vẫn là một khuê nữ còn trinh.  

 

"Khuynh Thành, thiệt thòi cho con rồi, con yên tâm, sau này nếu Minh Nhi dám ức hiếp con, dì nhất định sẽ cho nó biết tay!", Tùy Thanh Liên cảm động, trực tiếp cầm lấy tay của Quan Khuynh Thành. Cô gái này còn xinh đẹp hơn cả hằng nga tiên tử, lại bao dung với con trai bà như vậy, biết tìm được ở đâu chứ! Minh Nhi đúng là kiếp trước đã cứu cả thế giới Tiểu Nhiên!  

 

"Còn thể thống gì nữa!", đúng lúc này, Nam Cung Trấn Sơn quát lớn, giọng nói ồm ồm, âm thanh tức giận đó như muốn quét sạch cả đại sảnh vậy, đến bàn trà và mấy tách trà bên trên cũng gần như sắp bể nứt ra vậy.  

 

Nam Cung Trấn Sơn trừng mắt nhìn Tô Minh và Nam Cung Cẩn, quát nói: "Còn không tách nhau ra?!"  

 

Đôi mắt của Nam Cung Trấn Sơn đã hơi đỏ lên, dường như bất cứ lúc nào con ngươi cũng có thể phát nổ vậy.  



"Ông Nam Cung à, ông bớt giận, con cháu ắt có phúc phần của con cháu, chúng ta can thiệp nhiều quá vào cũng không hay, ha ha ha", Tô Chấn Trầm vội vàng nói: "Ông cụ à, mời ngồi, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh nói". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK