"Ken két...", ánh sáng của Kim Sắc Chiến Đao đột nhiên hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn vỡ vụn thành từng mảnh.
Cảnh tượng này quá mức chấn động!
Người có con mắt tinh đời đều có thể nhìn ra, Kim Sắc Trảm Đảo của Thẩm Hạc là bảo vật! Tuyệt đối không phải là loại đao bình thường!
Lúc này đã vỡ vụn?
Còn nắm đấm của Tô Minh, rõ ràng cũng chỉ rách một chút da.
Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, thở hổn hển, trong đầu dường như có một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, ầm ầm nổ vang.
Sức mạnh của Tô Minh như lửa đốt, bá đạo như thế, mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay, thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
"Tôi...", lúc Kim Sắc Trảm Đao gãy lìa, sắc mặt của Thẩm Hạc tái nhợt giống hệt người chết, huyết khí điên cuồng biến mất, ông ta muốn nói cái gì đó...
Đáng tiếc, trong cổ họng đều là máu, không thể phát ra tiếng.
Thẩm Hạc không khống chế được thân thể, muốn bay ra ngoài.
Tô Minh nào cho ông ta cơ hội đó? Anh nhấc một bước chân, giống như dịch chuyển tức thời, đối mặt với Thẩm Hạc.
Anh dùng một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Hạc.
"Phịch..."
Đồng thời níu lấy Thẩm Hạc, chân của Tô Minh giơ lên đá một cước vào bụng của Thẩm Hạc.
Phần bụng dưới của Thẩm Hạc gần như bị đá nát, toàn bộ xương hông đều gãy vụn.
Nửa thân dưới toàn là máu đỏ tươi.
"Bịch! Bịch! Bịch!!!", đây mới chỉ là bắt đầu, Tô Minh lại liên tục đá thêm vài cú nữa.
Từng cú đá, thoạt nhìn tương đối đã mắt, bởi vì lực chân vô cùng mạnh.
Nếu tinh mắt, thậm chí có thể chứng kiến sau mỗi lần Tô Minh hạ chân xuống, cơ thể Thẩm Hạc đều bị biến dạng.
Vài phút sau.
Tô Minh thả lỏng tay.
Thẩm Hạc liền bay ra ngoài.
"Bịch..."
Sau đó nặng nề rơi xuống trước người Thẩm Tịch.
Thẩm Hạc thoạt nhìn vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, ngoại trừ khắp người toàn máu còn lại không có vấn đề gì.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Hạc gần như chết đi không thể sống lại, hơn nữa, thi thể xụi lơ, bởi vì toàn bộ khớp xương trên người đều bị Tô Minh đá nát rồi.
Sắc mặt Thẩm Hạc như tượng sắp.
Trắng đến mức không thể hình dung được.