Điều khiến Tô Minh kinh hãi hơn là một giây sau, cả phòng chính còn có hộp bí mật, còn có kết cấu để mở ra. Nhưng tất cả đều bị đông đặc và biến mất, hòa vào với những kim loại khác trên người con rối này.
“Quả nhiên là lần đầu nhận chủ”, Tô Minh vui mừng nói: “Hơn nữa, hiện giờ hộp bí mật, phòng chính và kết cấu đều biến mất, sau này nếu như có ai lấy được con rối này, muốn phá bỏ mối liên hệ giữa mình và nó cũng không được”.
“Sau này, hoặc là con rối này bị người ta tiêu diệt hoàn toàn hoặc là mình bị người ta giết chết, còn không thì con rối này mãi mãi thuộc về mình”, trên mặt Tô Minh nở nụ cười.
Lần này lại có thu hoạch lớn rồi!
“Có con rối này, chẳng phải mình sẽ là vô địch sao?”
Rất nhanh, Tô Minh lại ngây người ra bởi anh đã quên mất một việc.
Đó chính là…
Con rối này cần có năng lượng linh khí.
Nó giống như một cỗ máy cần phải có điện thì mới hoạt động được, nếu không thì cũng vứt đi.
Hơn nữa, dựa vào mối liên hệ giữa mình và con rối này thì có thể biết được, dùng đến nó một phút thì cần mất 100 viên linh thạch cực phẩm.
Đúng vậy!
Linh thạch cực phẩm!
“Linh thạch cực phẩm?”, Tô Minh từng đọc cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm, trong đó có viết linh thạch được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và thần phẩm.
Tỉ lệ hoán đổi là 1: 100
Mà linh thạch ở Huyền Linh Sơn toàn là linh thạch hạ phẩm.
Kể cả là linh thạch hạ phẩm thì cũng chẳng lấy được mấy viên ở chỗ thế lực hạng một ở Huyền Linh Sơn, chứ đừng nói đến các thế lực hạng hai hạng ba.
Linh thạch hạ phẩm được coi là bảo bối hiếm có ở Huyền Linh Sơn.
Vậy thì 100 viên linh thạch cực phẩm tương đương với bao nhiêu? Bằng 10000 viên linh thạch thượng phẩm, bằng 1 triệu viên linh thạch trung phẩm, bằng 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Lúc này Tô Minh muốn chửi tục cũng không được. Lật tung cả trái đất này lên cộng hết lại cũng không tìm nổi 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Nói cách khác, nếu như tất cả các thế lực trên trái đất này bỏ hết linh thạch trong tay mình ra, thậm chí là đào cả linh mạch ở sâu trong lòng trái đất cũng chẳng đủ để kích hoạt nổi con rối này một phút.
Tô Minh há hốc miệng kinh ngạc.
“Thứ này cả đời mình có cơ hội kích hoạt thử một lần không?”, Tô Minh cười khổ lẩm bẩm: “Xem ra, trước đó con rối này còn không có nổi 0,001% năng lượng còn lại trong người nó chăng? Vì vậy mới huy động một chút năng lượng trong người nó thôi, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi?”
“Thu!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó thu con rối này vào trong nhẫn không gian.
Mặc dù không dám mong đợi sẽ dùng được con rối này nhưng ngộ nhỡ được thì sao?
Ngộ nhỡ sau này mình phất lên thì sao? Mình trở thành vị thần mạnh nhất trong vạn giới thì sao? Ngộ nhỡ mình dùng được nó thì sao?
Con người cũng phải có ước mơ chứ.