"Cậu chủ cả, đã đến tầng trái đất, Tô Ưng đương nhiên một lòng với cậu chủ cả, nhưng cầu xin cậu chủ cả nể mặt mũi gia chủ và phu nhân, đừng cho Tô Minh bất kì nỗi đau nào".
Ý tứ chính là, đừng giày vò Tô Minh.
Muốn giết thì cứ thẳng tay lấy mạng là được rồi.
Đây là điều duy nhất mà ông ta có thể thực hiện cho Tô Minh.
---
Tô Minh quả thực không còn ở trong kho báu vật ở Hoàng Cực cung nữa rồi.
Anh bây giờ đang ở trong hư không cách Thủ Hộ Sơn không xa.
Bởi vì, anh muốn luyện tập ‘Đại hoang vu quyền’, ở Thủ Hộ Sơn anh không cách nào hết mình được, nếu không có luyện 18 lần cũng tốn công vô ích.
Tô Minh chân đạp hư không, trên người có một cỗ khí tức hoang vu.
Giống như đầu nguồn hoang vu.
Khí tức hoang vu, thuần phác, không ngớt.
Vận chuyển toàn thân.
Mặc dù khí tức hoang vu thuần khiết, nhập thần đến độ không gì sánh được.
Nhưng, ánh mắt Tô Minh lại rất rõ ràng, không có một tia sa vào hoang vu.
"Ầm!"
Tô Minh không ngừng vận chuyển chân khí, đi theo một con đường vô cùng phức tạp.
Giữa làn sóng quyền quyết dập dờn, tầng tầng lớp lớp, loạn ảnh của dấu quyền kết thành hoa, dập dờn trùng điệp không ngừng trước người Tô Minh...
Mỗi một đạo dấu quyền đều lấy chân khí làm cốt, lấy khí tức hoang vu làm thần.
Mỗi một đạo dấu quyền được tung ra, hư không trước mắt, mọi âm thanh đều sa vào tiêu điều yên tĩnh, tàn lụi tuyệt vọng vô cùng!!!
Dưới khí tức hoang vu, ngay cả luồng khí hư không cực kỳ khủng bố cũng phải lùi bước, run rẩy, thậm chí tan thành làn gió hư không.
Lúc mới đầu, mỗi một quyền cước của Tô Minh đều rất khó khăn, đặc biệt là tốc độ ra đòn của anh quá chậm.