Diệp Mộ Cẩn hít một hơi thật sâu, cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút sợ hãi cùng lửa giận, nhưng lại hung hăng đè nén.
Bởi vì bây giờ cô ta bộc phát ra sẽ mang đến cho Tô Minh rất nhiều phiền toái, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Chưa kể Phiêu Diểu Tông mạnh mẽ ngang ngược, chính là Phương Ngọc cùng mấy vị trưởng lão Phiêu Diểu Tông ở trước mặt so với đám người Thẩm Băng Tuyền tối qua còn mạnh hơn rất nhiều.
Cô ta nắm chặt tay của mình đến mức móng tay gần như đã đâm vào lòng bàn tay.
Phó Nguyên hiển nhiên nghe lời Phương Ngọc, sau khi bị Phương Ngọc quát thì không lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn với dáng vẻ chế giễu.
Ánh mắt kia chính là đang nói: Con nhóc kia, tôi mắng cô là đồ ti tiện mà cô không dám cãi lại sao?
"Cô Diệp, tôi thay mặt sư muội xin lỗi cô", Phương Ngọc thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn.
Tuy là xin lỗi, nhưng cũng chỉ là lời nói suông, trong giọng nói không hề có chút gì gọi là thành ý.
Trong lòng hắn cũng chẳng khác gì sư muội Phó Nguyên, nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông, Diệp Mộ Cẩn cũng không phải là cháu gái dòng chính, dám tranh luận trước mặt Phó Nguyên, thật đúng là không biết sống chết.
Nếu không phải vì muốn lôi kéo Tô Minh, hắn tuyệt đối sẽ để cho Diệp Mộ Cẩn biết thế nào là chủ thế nào là tớ?
Sau khi nói lời xin lỗi, mặc kệ Diệp Mộ Cẩn có chấp nhận hay không, bởi vì hắn thay mặt mở miệng xin lỗi đã là cho Diệp Mộ Cẩn thể diện lắm rồi.
"Cậu Tô, gia nhập Phiêu Diểu Tông, cậu có thể có đủ tài nguyên võ đạo, võ công sẽ tiến bộ nhanh hơn, không ai dám tìm cậu gây phiền toái như chuyện đã xảy ra tối qua, Phiêu Diểu Tông của tôi cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa", Phương Ngọc tiếp tục nói, lại rót cho Tô Minh một chén rượu, giọng điệu trở nên chân thành hơn.
"Con người tôi tùy hứng quen rồi, cũng không muốn gia nhập vào thế lực nào đó, xin cảm ơn ý tốt của anh Phương cùng Phiêu Diểu Tông", Tô Minh vẫn không biến sắc, mỉm cười nói.
Điều này khiến cho sắc mặt của Phương Ngọc thay đổi, dáng vẻ nho nhã ân cần như gió xuân của hắn liền biến mất.
Nhất thời trở nên trầm mặc.
Ánh mắt khẽ lóe lên, chuyển chén rượu trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.