Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Nể mặt à, nghĩ nhiều quá đấy!
 
             “Đáng chết!!! Thằng điên này!”, Từ Chấn Dực thấy Tô Minh không hề có ý định bỏ qua thì trong lòng đã bắt đầu sợ đến run rẩy, đến giọng nói cũng bất giác mang theo vẻ cầu khẩn: “Tô Minh, ba năm trước, đúng… đúng, đúng là nhà họ Từ sai rồi, nhà họ Từ chúng tôi bồi thường cho cậu! Xưởng sản xuất thuỷ tinh, ngành tàu thuyền dưới quyền quản lý của nhà họ Từ, cậu cứ lấy hết đi… cho cậu hết!”  

             Chỉ cần có thể sống tiếp, phải trả giá thế nào mà chẳng được?  

             Chỉ đến tận lúc này, mới biết được mạng sống mới là thứ đáng quý nhất.  

             Tô Minh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như trước.  

             Đã đi đến dưới chân khán đài.  

             “Cứu tôi, cứu nhà họ Từ chúng tôi với! Mau cứu chúng tôi, ắt sẽ có quà cảm tạ hậu hĩnh!”, Từ Chấn Dực đã vô cùng hoảng hốt, cả người run lên bần bật, ông ta gào lên cầu cứu đến tất cả mọi người có mặt trong sảnh tiệc.  

             Đến chín mươi chín phần trăm tất cả mọi người có mặt ở đó, lúc này đều mang vẻ châm biếm, làm gì có chuyện lại đến giúp đỡ cho nhà họ Từ? Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng có thực lực để mà giúp!  

             Không nhìn thấy Tô Minh giống một vị Sát thần sao?  

             Trên thực tế, bản thân Từ Chấn Dực cũng biết, chẳng qua là ông ta vẫn cố đấm ăn xôi, còn nước còn tát mà thôi.  

             “Cộp…”, giây lát sau, Tô Minh bước chân lên khán đài.  

             Sau đó, cũng chỉ trong chốc lát.  

             Điều mà không ai ngờ được là, Nghiêm Lão nãy giờ vẫn ngồi yên trên dãy bàn chính bỗng đứng dậy.  

             Nghiêm Lão ngẩng đầu, hướng về phía Tô Minh mà đi: “Anh bạn trẻ, nếu có thể tha cho người thì tha, không bằng cậu nể mặt lão phu, dừng mọi chuyện tại đây thôi. Lão phu Nghiêm Thủ Khôn, là gia chủ của nhà họ Nghiêm ở thành phố Dương Giang!”  

             Lời lẽ của Nghiêm Lão rất ôn hoà, như thể đang thương lượng.  

             Nhưng, thái độ thì lại như đang ra lệnh.  

             Từ Chấn Dực suýt chút nữa cảm động đến phát khóc.  

             Suýt chút nữa thì quỳ xuống dập đầu với Nghiêm Lão.  

             Trong giây phút sống chết, hầu như không thể ngờ tới được Nghiêm Lão lại mở lời giúp đỡ.  

             Nhà họ Từ được cứu rồi.  

             Chắc chắn được cứu rồi.  

             Ánh mắt của rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều sáng rực lên, có chút tiếc nuối nhìn về phía Tô Minh, chỉ cách một bước nữa mà thôi, không ngờ được Nghiêm Lão lại mở lời.  

             Nghiêm Lão vừa mở lời, tất cả đều sẽ trở thành kết cục đã định.  

             Nhà họ Nghiêm mặc dù rất ít khi ra tay, nhưng nhà họ Nghiêm vốn là một trong hai gia tộc quý tộc lâu đời hoành hành bá đạo ở Dương Giang, chỗ đứng của bọn họ đã cắm rễ sâu tròng lòng tất cả mọi người.  

             Trần Lão ngồi cùng bàn khẽ nhíu mày, nhưng không hề lên tiếng.  

             Đến cả Từ Viêm đã bị doạ cho nhũn cả chân ngã ngồi trên đất, giờ phút này cũng tìm lại được cảm giác mà đứng dậy, kích động siết chặt nắm tay, hận không thể ngửa cổ lên trời mà hét ầm lên, ông trời không tuyệt đường người!  

             Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Tô Minh, chỉ cần hôm nay mình không chết, ngày khác, cho dù phải trả cái giá trên trời thì hắn cũng phải nghiền xương của Tô Minh rồi vứt đi!  

             “Ồ?”, Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Thủ Khôn: “Nể mặt ông?”  

             “Đúng vậy”, Nghiêm Thủ Khôn gật đầu, mặt mỉm cười, thần khí đó, khí phách đó, không hổ là gia chủ của nhà họ Nghiêm.  

             Nghiêm Thủ Khôn muốn cứu người cũng là vì có nguyên nhân.  

             Đầu tiên, sự tồn vong của nhà họ Từ, chỉ cần cứu được nhà họ Từ cũng tức là chiếm được nhà bọn họ, nhà họ Từ mặc dù chỉ là gia tộc giàu sổi nhưng cũng là một miếng thịt béo.  

             Thứ nữa là, trước đó, Từ Chấn Dực đã chủ dộng dâng lên mấy căn nhà cổ, rất là biết điều.  

             Đương nhiên, quan trọng nhất là, trong mắt Nghiêm Thủ Khôn việc cứu được nhà họ Từ cũng chỉ gói gọn trong một câu nói của ông ta mà thôi, không hề khó khăn, vậy thì có lý do gì mà không làm chứ?  

             “Lão già, ông nghĩ mình là ai chứ?! Vì sao mà tôi phải nể mặt ông? Ông đây nếu như muốn giết bố ông, giết mẹ ông, muốn giết chết con trai ông, thì ông có tha được cho người thì tha hay không?”, Tô Minh nhìn sâu vào mắt Nghiêm Thủ Khôn cất lời.  

             Lời này nói ra.  

             Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên yên lặng tuyệt đối.  

             Hoặc là, có một số người có mặt ở đây đã đoán được Tô Minh sẽ phát điên mà từ chối giữ thể diện cho Nghiêm Thủ Khôn, dù gì thì, mối thù giết cả nhà, không đội trời chung.  

             Nhưng, tuyệt đối không có ai nghĩ đến Tô Minh không những từ chối mà còn chửi thẳng mặt, sỉ nhục Nghiêm Thủ Khôn!!!  

             Đó chính là Nghiêm Thủ Khôn đấy!  

             Không phải là con chó con mèo ngoài đường đâu!?  

             Tô Minh phát điên rồi à?  

             Từ Chấn Dực, Từ Viêm đều hưng phấn đến mức muốn bật cười thật to, lời này của Tô Minh, phen này không những là nhà họ Từ được cứu, mà Nghiêm Lão sẽ còn giúp đỡ bọn họ để giết chết Tô Minh nữa đúng không?  

             Chửi bới, sỉ nhục Nghiêm Thủ Khôn, sao mà anh ta dám làm vậy? Sao dám làm vậy?!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK