“Chủ nhân! Có một người thanh niên chưa đến 30 tuổi vào thành, hình như là một khí tu. Hình như hắn rất có hứng thú với chuông Kiếp, hơn nữa trong lời nói của hắn bất giác nhắc đến chủ nhân là… Là…”.
“Là gì?”, mắt Trì Thương Tuyết sáng lên. Vốn cô ta chỉ tiện miệng hỏi Tiểu Cửu chứ cũng không hi vọng Tiểu Cửu thật sự có thể mang về chuyện gì mới mẻ. Dù sao thì nửa tiếng trước cô ta vừa mới hỏi Tiểu Cửu, và kết quả là cũng chả có gì hay ho. Thật không ngờ nửa tiếng sau…
“Là tiểu ma nữ ạ!”, Tiểu Cửu cũng nói thật.
“Tiểu ma nữ ư?”, Trì Thương Tuyết thấy phấn khích hỏi lại.
Quả là không có nhiều người dám nói những lời thật lòng, mà đây lại là một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, còn là một khí tu nữa.
Thú vị đấy!
Vô cùng thú vị!
Hai người thanh niên như hai cột đá bên cạnh và cả hai cô gái, thậm chí cả chủ nhà hàng đều trầm ngâm không nói gì. Họ đều thấy thương xót cho người thanh niên chưa đến 30 tuổi mà gan to bằng trời.
“Cô chủ! Có cần phái người đi bắt thằng nhóc không biết trời cao đất dày kia về không?”, một người trong hai người thanh niên kia đứng ra, cung kính hỏi.
“Không cần đâu! Hừm…!”, Trì Thương Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi bước ra, đi về một phòng kế bên ở tầng chín, nói: “Các người cứ đợi ở bên ngoài!”
Ánh mắt cô ta sáng lên, chứa đầy vẻ bỡn cợt.
Sau khi một mình bước vào gian phòng đó thì cô ta giơ tay lên, một cánh cửa không gian lập tức xuất hiện.
Cô ta một bước đi vào cánh cửa đó rồi vào một không gian khác.
Cánh cửa không gian này đã bị đóng chặt, ngoài Trì Thương Tuyết thì không ai có thể vào được, cũng không thể nhìn được thứ gì bên trong không gian khác đó. Có thể nói là được che đậy hoàn toàn.
Trì Thương Tuyết nhanh chóng thay quần áo và còn trang điểm trong không gian khác đó.
Chừng mười phút sau, cô ta đi ra ngoài.
“Cô… Cô chủ xinh quá!”, hai cô gái kia đờ đẫn ra, còn hai người thanh niên như cột đá cũng có chút mất hồn, nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường.
“Tất nhiên là phải xinh rồi!”, Trì Thương Tuyết cười đắc ý, nói: “Tiểu Nhất! Tiểu Nhị! Hai người đừng đi theo tôi nữa, cứ ở lại đây!”
Hóa ra hai cô gái kia tên là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị, là tự Trì Thương Tuyết đặt cho họ, với ý vị trêu chọc là chính.
Sau đó Trì Thương Tuyết lại nhìn về phía hai người thanh niên như hai cột đá kia: “Hai người đi theo tôi nhưng nấp đi!”, Trì Thương Tuyết lại dặn dò.
“Rõ!”, hai người thanh niên gật đầu, phục tùng vô điều kiện, sau đó liền biến mất. Thuật ẩn nấp thật kỳ diệu.
“Tiểu Cửu dẫn đường đi! Ta phải đi gặp cái tên ngốc đó. Tên ngốc thú vị đấy! Hì hì! Chắc chắn là ông trời không nỡ nhìn thấy cô chủ đây chán nản nên dâng tên này cho cô chủ giải sầu đây mà”, Trì Thương Tuyết cảm thấy không thể đợi được nữa, nhanh bước đi xuống nhà hàng.
Lúc này…
“Nếu theo những gì ông anh cao to nhiệt tình kia nói thì tiểu ma nữ phải chủ động tìm đến đây rồi chứ? Phải đến sớm chút chứ!”, Tô Minh chậm rãi đi trên đường phố rồi nhìn về phía đài Võ Kiếp.
“Rối quá! Chinh phục tiểu ma nữ kia trước hay là đập nát cái chuông Kiếp kia trước đây?”, Tô Minh tự hỏi mình.