Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.
Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.
Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình. Chiếc vòng tay màu xanh này là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.
Vậy thì làm sao không đau cho được?
Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.
Tô Minh chỉ dùng một quyền, thậm chí chỉ là tùy ý tung ra mà mình đã phải dùng đến chiêu thức tuyệt kỹ và cả linh khí hộ mệnh mới có thể ngăn được, mới có thể thoát chết.
Nếu như Tô Minh lại tung ra một quyền nữa thì chắc mình sẽ chết thật.
Thực lực của đối phương…
Đúng là khủng khiếp!
Càng bất ngờ hơn là đối phương chỉ có hơn 20 tuổi.
Dương trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tô Minh…
“Xem ra thực lực hiện giờ của mình quả là đáng sợ”, Tô Minh thầm nghĩ. Trên thực tế là anh vẫn chưa dốc hết sức, còn chưa dùng đến kiếm ý mạnh hơn, ngay cả “Thiên Viên Kiếm” mà anh từng được lĩnh ngộ giờ đây cũng chưa dùng tới mà anh đã mạnh như này rồi?
Nếu như anh thật sự đánh bằng toàn bộ thực lực thì chắc có thể là vô địch chăng?
Ở viện võ đạo vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở của mọi người…