Tô Minh đứng ở bên cạnh, ánh mắt của anh lóe lên một chút khác thường.
Trên thực tế, Tô Minh cũng bị ánh mắt cuối cùng trước lúc rời đi của bà lão Hồng làm cho kinh hãi, trong lòng anh cảm nhận được sự việc thật sự nghiêm trọng, anh cần phải cẩn thận hơn.
Một ngày bà lão Hồng còn chưa chết.
Là thêm một ngày anh phải sống trong lo lắng, cẩn thận.
"Phùng Giao, này thì ngứa tay, nếu như ông chịu đưa hai cái chìa khóa tuyệt phẩm kia cho hai đệ tử của tôi thì cái con nhóc Hồng Nhàn kia cũng sẽ không phải chết, ông lại còn thích giở quẻ khôn vặt, giờ thì hay rồi? Nếu tôi là bà lão Hồng thì tôi cũng sẽ không tha cho ông, việc này đều là do một tay ông dựng nên!", ngay sau đó, Diễm Huyền Kình liếc Đại Các chủ Phùng Giao, thản nhiên nói.
Ông ta vừa nói xong, Phùng Giao bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn.
Mặt ông ta cắt không còn một giọt máu.
Ông ta có lòng tốt, nhưng ông ta không thể ngờ tới được... kết quả lại biến thành như vậy.
Đúng vậy!
Bà lão Hồng có khả năng sẽ đổ hết tội gây nên cái chết cho cháu gái của bà ta lên đầu ông ta?
Dù sao đi chăng nữa thì bây giờ bà lão Hồng cũng không làm được gì kẻ đầu sỏ là Tô Minh, có Diễm Huyền Kình bảo vệ anh, bà lão Hồng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mà thôi, dưới tình huống như vậy, bà lão Hồng cần có một người để phát tiết sự phẫn nộ của mình, hay lắm... hình như người đó chính là ông ta.
Phùng Giao nín thở!
Ông ta thấy hối hận.
Thấy sợ hãi.
Ông ta không biết phải làm sao cả.
Cả người giống như thất hồn phách lạc.
Ông ta hận không thể ngay lập tức rời khỏi Chúng Sinh các, trốn đến một nền văn minh khác.
"Ha ha ha, thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, đêm nay lão phu thể hiện không tồi chứ, đi, cùng lão phu quay về Diễm lâu, lão phu sắp xếp chỗ ở cho hai đứa", Diễm Huyền Kình tùy tiện hù dọa Phùng Giao một câu, thỏa mãn được thú vui của mình, ông ta hài lòng nhìn về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các có địa vị cực cao, tất nhiên bọn họ có chỗ ở riêng, hơn nữa, còn rất rộng rãi và xa hoa.
Nói tới Diễm lâu, chỗ ở của Diễm Huyền Kình, đó là một khu kiến trúc do hơn một trăm tòa lầu các tạo thành.
Lúc bình thường có khoảng chừng mấy trăm đệ tử làm những việc lặt vặt như quét dọn và canh giữ Diễm lâu.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo Diễm Huyền Kình về Diễm lâu, bọn họ đã bị sự nguy nga tráng lệ của Diễm lâu làm cho chấn động, cả Diễm lâu tương đương với một cái thành phố nhỏ.
Diễm Huyền Kình sắp xếp cho Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn ở tại một tòa nhà đầy vẻ cổ kính, tách biệt với những tòa nhà khác ở trong Diễm lâu, ở đây có cả hòn non bộ và hồ sen, sau khi Diễm Huyền Kình rời đi, Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tràn đầy hứng thú mà nương ánh trăng soi sáng, đi dạo quanh tòa nhà, ngắm nhìn những bông hoa, cây cỏ ở đây, nước chảy róc rách trên hòn non bộ, thậm chí bọn còn ngồi ở cái đình ở giữa hồ để ngắm trăng, sau đó, hai người bọn họ trở về phòng của mình, tuy rằng mối quan hệ giữa Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn chỉ còn cách một tầng giấy mỏng, thậm chí bọn họ đều đã quen với việc như nắm tay nhau cùng ngắm trăng, Tô Minh còn từng bạo gan hôn trộm đôi môi đỏ mọng của Mạc Thanh Nhạn nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không ngủ chung trong một căn phòng, bọn họ lựa chọn hai căn phòng đối diện nhau ở trong tòa nhà.