Nhưng đúng lúc này, một người trong mười người cầm kiếm đứng sau Minh Nguyệt Thánh Tôn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên áo trắng, cẩn thận nói: “Các chủ! Nếu đã đến đây rồi thì cứ xem xong đã. Dù sao thì cũng không nhắc đến chuyện không chiêu dụ được Tô Minh nữa. Chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy có bao nhiêu cường giả của vương triều Cửu Minh chết trong tay Tô Minh, có bao nhiêu tổn thất thì chúng ta sẽ có cảm nhận trực quan hơn về thực lực còn lại của vương triều Cửu Minh. Như vậy cũng có lợi cho Cực Kiếm các chúng ta tìm cơ hội tiêu diệt toàn bộ vương triều Cửu Minh hơn”.
“Đúng vậy!”, người đàn ông trung niên áo bào trắng sáng mắt lên, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Vậy thì cứ ở lại đây xem sao”.
Đồng thời lúc này, đột nhiên trên không trung xuất hiện một cánh cửa không gian cực lớn, đen ngòm.
Gần như tất cả những người còn sống sót ở chiến trường cổ đều có phản ứng lại. Họ ngẩng đầu lên rồi nhìn lên cánh cửa không gian đó.
Ai cũng biết, những lão quái vật của vương triều Cửu Minh đều đã đến rồi.
Cánh cửa không gian giống như bong bóng hình bán cầu màu đen.
Rất nhanh…
Cánh cửa không gian lắc lư dữ dội, cảm giác như bong bóng màu đen khổng lồ bị đâm thủng, và rồi mười bóng hình đi từ trong đó ra.
Có hai người dẫn đầu, một người trung niên thân hình cao to, mặc long bào màu vàng, sắc mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt toát lên ngọn lửa màu vàng, khí tức thuộc tính hỏa thu lại khiến người ta khó tin. Nếu nhìn kỹ thì trên trán người này dường như còn có dấu ấn thần long chín móng thuộc tính hỏa màu vàng.
Người đàn ông trung niên này ở cảnh giới bán bộ Tru Vận. Đây chính là Đế Vương Mạc Thiên Hành của vương triều Cửu Minh. Tất nhiên, cảnh giới của ông ta chỉ ở bề nổi thôi, chứ thực lực thực tế thì không kém gì cảnh giới Tru Vận tầng hai thậm chí tầng ba.
Còn một người dẫn đầu khác là một ông lão dáng người hao gầy, mặc áo vải thô sơ, tay cầm kiếm trúc, lưng hơi gù. Mặc dù nhìn từ khí tức thì người này ít nhất cũng mấy tỷ tuổi nhưng sinh khí và khí huyết vẫn hừng hực, không toát ra chút tử khí nào. Điều khiến người khác kinh ngạc là mắt trái của ông ta là nhãn cầu màu máu. Nếu nhìn trực diện thì sẽ khiến người ta kinh hãi. Ông lão này là Diêu Phong, viện trưởng của học viện Hoàng Thất của vương triều Cửu Minh.
Ở vương triều Cửu Minh, danh tiếng của Diêu Phong vô cùng lớn, còn được coi là một truyền kỳ. Thậm chí không quá khi nói địa vị của Diêu Phong không thua kém gì Mạc Thiên Hành. Cũng chính vì vậy mà ông ta có thể đứng ngang hàng với Mạc Thiên Hành, trở thành người dẫn đầu trong 10 người này.
Còn một điều nữa là cảnh giới võ đạo của Diêu Phong… Thực lực ở cảnh giới Tru Vận tầng một nhưng hình như là dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để bước vào cảnh giới Tru Vận. Cảnh giới Tru Vận của ông ta có chút không ổn định, cũng có thể là vừa mới đột phá không lâu nên vẫn chưa ổn định. Nhưng bất luận thế nào thì một cường giả ở cảnh giới Tru Vận thật sự cũng khiến người khác thấy ngạt thở.
Còn tám người đứng phía sau Mạc Thiên Hành và Diêu Phong tất nhiên là tám lão tổ của hoàng thất vương triều Cửu Minh.
Tám lão tổ này không có khác biệt lớn với ba lão tổ đến cùng Tam Vương gia trước đó. Về cơ bản thì họ đều ở cảnh giới Tru Mệnh tầng chín, ai cũng đều là lão quái vật mấy tỷ tuổi, toàn thân toát ra tử khí và dấu hiệu tuổi tác, thọ nguyên cũng không còn bao nhiêu.
“Đại ca! Viện trưởng Diêu!”, Tam Vương gia biến hình một cái đi lên không trung rồi đi đến bên cạnh mười người, cung kính nói.
Mạc Thiên Hành chỉ gật đầu một cái, sau đó dồn ánh mắt về phía Tô Minh. Diêu Phong cũng vậy.