Hắn chỉ sợ mình không kìm chế được mà không cẩn thận liếc nhìn Nam Cung Cẩn thêm lần nữa thì sẽ phải chết rất thê thảm.
Phải thừa nhận rằng, Giả Viêm là một kẻ rất biết điều.
Đúng lúc này…
Giả Cử Hình, hơn chục gia chủ và trưởng lão của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn đều cưỡi trên không trung mà đến.
Khi đi đến trước mặt đám người Tô Ương thì bọn họ nhìn một cái rồi khom người cung kính.
Sắc mặt ai nấy đều biến đổi, trở nên căng thẳng, chấn động và toàn thân run rẩy.
“Các người không lễ phép như hắn”, Tô Ương chỉ thản nhiên nói một cái. Chẳng phải những kẻ nhãi nhép thì phải biết quỳ xuống sao? Ngay lúc này, khí tức trên người hắn ta sục sôi.
Khí tức đó giống như một cơn sóng thần quái dị, nổi lên cuồn cuộn rồi không ngừng gào thét.
Khí tức đó sục sôi mang theo uy lực khiến người ta tuyệt vọng. Khí tức ồ ạt bổ nhào chèn ép đám người Giả Cử Hình.
“Phụp, phụp, phụp…”, đám người có thực lực mạnh nhất trong hơn chục gia tộc đều quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt đám người Giả Cử Hình trở nên tái nhợt, họ sợ đến nỗi tim như sắp nổ tung.
Họ biết thực lực của ba người trước mặt là vô cùng mạnh. Dù sao thì người ở thế giới bên ngoài bao giờ cũng mạnh hơn tu giả võ đạo ở trái đất mà. Cũng vì võ đạo của trái đất là võ đạo thuộc tầng thấp.
Nhưng họ đâu ngờ là thực lực của ba người này lại mạnh đến vậy, càng không ngờ là họ lại bá đạo đến thế?
Tô Ương khi ở trên tàu con thoi hư không đã đột phá rồi, lúc này hắn ta đã đạt đến cảnh giới Động Hư trung kỳ, đâu còn là điều mà đám Giả Cử Hình có thể tưởng tượng nổi?
Đám người Giả Cử Hình quỳ sụp xuống đất run rẩy, trong đầu đều trống rỗng và không dám tin.
Tô Ương chỉ tầm hơn 20 tuổi là cùng, độ tuổi này mà thực lực đã đến mức này rồi sao?
Đúng là làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn về võ đạo của họ.
Quan điểm võ đạo của họ vốn được Tô Minh ‘cải tiến’ cho một lần. Họ cảm thấy Tô Minh chính là yêu nghiệt mọi thời đại. Nhưng giờ đây mới cảm thấy, Tô Minh chả là cái quái gì so với người trẻ tuổi ở trước mặt họ hiện giờ cả.
Sau đó, đám người Giả Cử Hình dập đầu xin tha mạng, thậm chí còn khóc lóc ỉ ôi.
Đứng trước thế lực tuyệt đối thì kể cả phải gọi họ là ông nội, họ cũng phải cam tâm tình nguyện.
Đúng là bị dọa chết khiếp!
Họ có cảm giác, nếu ba người này muốn thì họ có thể hủy diệt cả cái thế giới này.
“Cậu chủ Tô! Cô Nam Cung! Tô tiền bối! Mời các vị!”, chỉ có Giả Viêm là lấy dũng khí cung kính mời ba người này.
Đám người Tô Ương gật đầu rồi đi vào bên trong nhà họ Giả.
Thấy vậy, Giả Cử Hình vừa kích động vừa tự hào.
Thằng con trai này của ông ta vốn không biết điều mà đắc tội với Tô Minh, giờ đây đã thành phế nhân, ông ta vốn đã có ý định từ bỏ nó.
Nhưng thật không ngờ…
Đám người Tô Ương lần đầu đến trái đất, tất nhiên cần có chỗ dừng chân. Mặc dù Giả Viêm là người tàn phế nhưng lại rất thức thời, kể cả làm người giúp việc hay phục vụ cho đám người kia thì cũng thấy thoải mái.
Đi vào nhà họ Giả, Giả Viêm vội sắp xếp cho đám người Tô Ương ở tòa nhà độc lập và tốt nhất.
“Anh Tô Ương! Khi nào chúng ta đi gặp Tô Minh?”, đang đi thì Nam Cung Cẩn đột nhiên lên tiếng hỏi. Nói thật lòng thì cô ta có chút tò mò về Tô Minh, thậm chí còn có chút đồng cảm. Cô ta muốn được gặp, nếu như có thể thì đón Tô Minh về nhà họ Tô. Đó mới là điều tốt nhất.
“Không vội!”, Tô Ương cười nói, từ tận đáy lòng hắn ta cảm thấy không vui. Bởi nghe giọng điệu của Cẩn Nhi như kiểu rất muốn được gặp Tô Minh?
“Ố? Cậu biết Tô Minh sao?”, Tô Ưng đi bên cạnh Tô Ương và Nam Cung Cẩn lúc này đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Giả Viêm đang đi lom khom rồi hỏi. Ông ta có chút kinh ngạc.
Bởi vì ban nãy lúc cậu chủ cả và cô Cẩn nói chuyện với nhau nên không để ý được, chỉ có ông ta là chú ý đến cảm xúc thay đổi trên mặt Giả Viêm. Khi cậu chủ cả nhắc tới cái tên ‘Tô Minh’ thì Giả Viêm có cảm xúc hỗn loạn.
Nghe thấy vậy, Tô Ương và Nam Cung Cẩn cũng dừng lại rồi nhìn về phía Giả Viêm.
Giả Viêm lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Vâng ạ! Tôi có quen một người tên là Tô Minh!”, Giả Viêm sợ chết khiếp, sợ đến phát khóc lên. Hắn tưởng rằng ba người trước mặt là bạn của Tô Minh.
“Anh ta tầm bao nhiêu tuổi?”, đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt của Nam Cung Cẩn sáng lên.
“21 tuổi”.
“Đúng tuổi rồi”, Nam Cung Cẩn càng vui hơn.
“Nói tỉ mỉ chuyện của hắn xem”, Tô Ương nói với ánh mắt khó hiểu.