Đáng tiếc, Ninh Triều Thiên bây giờ trong mắt Phượng Như Huyên chỉ là một ông già tàn tật, chỉ còn sót lại thực lực của cảnh giới Động Hư.
Còn xa mới là đối thủ của bà ta.
“Có phải đối thủ của bà hay không thì phải thử mới biết được”, Ninh Triều Thiên bình tĩnh nói, nhưng sau đó lại xuất chiêu đột ngột.
Sấm vang chớp giật.
“Cửu Hoang Lâm Thiên Thủ!”, Ninh Triều Thiên vung cánh tay khô đét, già nua vỗ mạnh xuống.
Sau cú vỗ này, trời long đất lở, sấm chớp rền vang.
Một chưởng, một dấu bàn tay đi kèm với tia sét màu tím, được bao bọc bởi chân khí màu xám cuồn cuộn như từng tầng từng tầng bảo tháp Thông Thiên, lao đến trấn áp Phượng Như Huyên.
Trong lúc chưởng ấn tiến về phía trước, một tấc đẩy lui một vùng trời đất.
Chưởng ấn tiến lên một tấc, Hư không bèn lui một tấc.
Chưởng ấn âm thầm lặng lẽ nhưng cuốn theo trận pháp được kết thành từ những bùa chú nối với nhau như những mắt xích.
Chưởng này rất mạnh!!!
Thực sự rất mạnh.
Cho dù là Phượng Như Huyên cũng khẽ giật mình, không kiềm được tán thưởng: “Chưởng pháp tốt thật”.
Nhưng mà, tán thưởng thì tán thưởng, Phượng Như Huyên vẫn không hề lưu tình.
Chỉ ngón tay lên trời.
Ngón tay hoá thành kiếm.
Một thanh kiếm lửa đỏ từ trên trời giáng xuống.
Kiếm như thể có linh tính.
Nhìn kỹ, trong lưỡi kiếm giống cây cột lửa như có hàng trăm hàng ngàn con phượng hoàng ngưng tụ mà thành.
Chúng đang ùn ùn lao đến trước mặt.
Lưỡi kiếm hùng hồn, kiêu ngạo, bao trùm đầy trời.
Thứ khiến người ta hốt hoảng nhất là, lưỡi kiếm như cây cột lửa kia vậy mà lại hoà hợp hoàn toàn với thiên địa tự nhiên.
Trong một lúc, lửa cháy từ phía Đông, khí tức nóng bỏng nhiều vô biên như Hoả linh từ trong Thực không, Hư không cuồn cuộn hoà vào trong lưỡi kiếm.
Khiến lưỡi kiếm trông như thể một cây cột lửa, càng mạnh, sức thiêu đốt càng khủng khiếp.
“Phụt…”.
Trong tiếng gào thét.
Một chưởng của Ninh Triều Thiên đã dứt khoát bị chém tan.
Không chỉ như vậy, chưởng ấn bị cắt làm đôi còn bị ép thành hư vô.
Mà lưỡi kiếm như cột lửa kia, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, bản lĩnh hết sức cao cường, như Thái sơn áp đỉnh tấn công về phía Ninh Triều Thiên.
“Ông già, lui lại!!!”, Tô Minh hét lạc cả giọng, biểu cảm trên gương mặt vặn vẹo.
Lúc này, ông cụ đang đứng chắn ở trước người anh.
“Hợp Thiên Nghịch Thế!”, mặt Ninh Triều Thiên không hề đổi sắc, duy chỉ có gương mặt già nua đầy vẻ kiên định và khinh thường, đột nhiên, hai chân ông đạp mạnh xuống đất, trong một tích tắc, cả khí tức địa mạch của Thủ hộ sơn, dường như đều liên kết với ông thành một thể… Ninh Triều Thiên đưa hai tay lên, Pháp quyết cực kỳ phức tạp đang dao động, từng gợn sóng lăn tăn đến từ Hư không vạch qua trước người, tiếp đó hai tay chắp lại, chém ra một chưởng.
Mà cùng lúc khi chưởng này chém ra.
Lưỡi kiếm tựa như cột lửa kia đúng lúc tiến đến trước mặt Ninh Triều Thiên.