Không biết đã qua bao lâu.
“Cuối cùng cũng đã luyện xong thành "thương hải điêu linh" chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền rồi”.
Anh đang muốn luyện thêm “quy vu trần ai” chiêu thứ hai của đại hoang vu quyền, thế nhưng, trước khi tu luyện chiêu thứ hai, bắt buộc phải luyện chiêu thứ nhất đạt cảnh hoàn chỉnh nhất, bởi vì chiêu thứ nhất là cơ sở cho chiêu thứ hai.
Nó cũng giống như móng nhà, tầng thứ nhất là phần nền móng để xây tầng thứ hai.
Ngay sau đó.
Anh bắt đầu quan sát ghi nhớ quyết pháp, quyền quyết của “quy vu trần ai”.
Kế đó, thần hồn của anh ngồi khoanh chân trong thế giới hoang vu, bắt đầu lĩnh ngộ, mặc kệ giông tố bão bùng, mặc kệ cây cối đâm chồi nảy lộc, mặc kệ sương tuyết cát sỏi.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Tô Minh chợt mở to hai mắt.
“Cho nên, chiêu thứ nhất là điêu tàn, điêu tàn hay chính là ngày mặt trời ló rạng để lại lần nữa được đâm chồi nảy lộc, còn trở về cát bụi chính cái chết và sự biến mất hoàn toàn”, Tô Minh tự lẩm bẩm, hiểu ra.
Hoang vu, giống như ngày đông, vạn vật sẽ tàn lụi, khô héo, thế nhưng đợi khi mùa xuân tới, mọi thứ lại có thể hồi sinh, trở thành nương dâu xanh tốt.
Còn trở về cát bụi, lại là dấu chấm hết hoàn toàn.
Tô Minh đứng dậy.
Bắt đầu xuất quyền.
Ban đầu, quyền ấn của anh rõ ràng vẫn còn mùi vị rất nồng và thuần tuý đến tận cùng của hoang vu.
Thế nhưng, dần dần lẫn trong mùi vị hoang vu đó, lại có thể cả mùi chết chóc, sự huỷ diệt và sự tan vỡ.
Kích thước của quyền ần cũng thay đổi, nó nhỏ hơn và cô đọng hơn.
Màu sắc cũng ngày càng ảm đạm hơn.
Rất lâu sau.
Tô Minh lại lắc đầu.
“Chưa đủ”.
“Những quyền ấn này bị mình cố thêm vào cả mùi chết chóc, huỷ diệt, chỉ thành hình, chứ chưa có hồn, cũng không thể để thương hải điêu tàn có thể biến thành trở về cát bụi”.
Suy nghĩ một hồi.
Tô Minh liền thoát khỏi thế giới hoang vu.
Trong Ngộ Đạo Các, Tô Minh mở mắt.
Đứng dậy.