Bên trong Bằng Cư đã có vài phần hỗn loạn.
Rất nhiều cường giả của của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ sắp sụp đổ.
Theo sự trầm mặc của Kim Cửu Thương, hàng tỉ dân chúng của tộc thú của cả đế quốc Hoang Thú đều hiểu được.
Tất cả bọn họ đều nghẹt thở!
Đúng là vậy ư?
Bộ tộc Thái Cổ Kim Bằng vẫn không thể tránh khỏi con đường diệt vong sao?
"Này người trẻ tuổi, bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đã nhận ra khó khăn trước mắt", sau cùng, Kim Cửu Thương nói: "Cậu cần một triệu hỏa tinh phải không, tôi đồng ý".
"Không đủ, đại trưởng lão Kim Lưu, còn có vị tộc trưởng là ông đều phải chết, thậm chí còn phải là tự bạo thần hồn để tự sát", Tô Minh nói thêm: "Ồ, đây là điều kiện trước kia, còn giờ thì, bởi vì các ông lãng phí nhiều thời gian như vậy, lại thêm một điều kiện nữa, tất cả Thái Thượng trưởng lão của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đều phải tự sát".
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Tàn nhẫn buộc người ta phải chết.
Đến cả một con đường sống cũng không cho.
Kim Cửu Thương nắm chặt quả đấm, hơi thở lão ta trở nên dồn dập hơn.
Con ngươi già nua của lão ta đỏ bừng.
"Khinh người quá đáng!", Kim Cửu Thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Điều này là không thể nào!"
Không nói đến những điểm khác, điểm mấu chốt trong lòng lão ta là lão ta phải còn sống.
Nếu lão ta chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Bảo vệ thế hệ trẻ và vài kẻ yếu của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ thú vị lắm à?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Không ai muốn mình chết và Kim Cửu Thương cũng thế.
Trong chốc lát, cả đế quốc Hoang Thú chìm trong yên lặng...
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều định khuyên bảo Tô Minh, như vậy đã đủ rồi, nếu không thì thật sự phải tiêu tốn một tháng ở đây sao?
Thế này được một mất mười!
Huống hồ, trong khoảng thời gian một tháng đó, lỡ như xảy ra biến cố gì thì sao?
Rốt cuộc nơi đây là đế quốc Hoang Thú, là sân nhà của tộc thú.
"Nhóc Tô, nếu không...", Ninh Triều Thiên nói, ông ấy rất cảm động, hạnh phúc vì quyết tâm báo thù thay mình của Tô Minh, thế nhưng, ông ấy vẫn muốn khuyên bảo anh dừng ở đó là được rồi.